NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

"Giám thị không tốt, làm hỏng đồ ăn, kẻ quản lý phòng bếp, giết đi."

Có thể mang lên động vật còn sống lớn như vậy, quả thực chính là chê cười.

Đã là chút việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, vậy thì không cần sống nữa.

Thái giám nuốt một chút nước miếng

"Vâng"

Mà lúc này, lại nghe được trong nồi canh kia kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Vũ Văn Húc ánh mắt đảo qua cái nồi kia.

Dừng trong chốc lát.

Tiểu thái giám đi cũng không được, không đi cũng không được.

Lúc này, trong nồi phát ra âm thanh răng rắc răng rắc cắn vang.

Vũ Văn Húc mí mắt giật giật

"Mang lại đây."

Tiểu thái giám lại vội vàng bưng nồi qua.

Mở cái nắp ra.

Cái nồi này vốn là đựng canh gà đen.

Chỉ một lát như vậy, gà đen đã bị ăn một nửa.

Ngay cả xương cốt cũng không còn.

Canh này vẫn luôn hầm ở trên bếp lò, mang xuống dưới trong chốc lát như vậy, nước bên trong vẫn rất nóng a.

Nhưng cục bột nhỏ kia như là không sợ nóng, ăn đến vui sướng.

Ăn phồng cả mồm.

Cục bột nhỏ dùng sức nắm chặt cánh gà, răng rắc răng rắc dùng một chiếc răng sữa nhỏ liều mạng cắn.

Ngô... ăn ngon.

Lúc này, Vũ Văn Húc yết hầu lăn lộn trên dưới truyền đến một tiếng cười.

Có thể ăn mà không sợ nóng.

Nhìn dáng vẻ này, thực là rất dễ nuôi a.

Nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy cái muỗng dài bên cạnh, duỗi vào bên trong.

Chậm rãi quấy nước canh.

Cục bột nhỏ bị xoay như chong chóng, vẻ mặt mộng bức cắn cánh gà ngồi ở trong muỗng.

Hai tay đầy thịt ôm lấy cán muỗng.

Gắt gao không bỏ.

Miệng mấp máy, cánh gà kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đi vào trong bụng.

Vũ Văn Húc nhìn vật nhỏ ướt dầm dề như vậy, trên mặt ý cười càng đậm.

Hắn lấy cục bột nhỏ ra.

Tô Yên ngồi ở trên cái muỗng kia, mông vừa hay ngồi kín cái muỗng.

Trầm mặc nửa ngày sau....

"Oẹ!!"

Cánh gà cùng với đồ vật vừa mới ăn đều bị phun ra.

Vũ Văn Húc trên mặt ý cười cứng đờ.

Sau đó, hiện lên một tia âm trầm.

Chỉ thấy nửa cái cánh gà cục bột nhỏ vừa mới ăn kia, vừa vặn bắn vào ngực hắn.

Theo cẩm y tơ lụa rơi xuống mặt đất.

Tô Yên trợn to đôi mắt ướt dầm dề, nhìn đồ vật chính mình nhổ ra, còn có nửa cái cánh gà kia, ủy khuất, khổ sở, hiện hết lên mặt.

Nó chính là ăn rất lâu mới nuốt được vào trong bụng.

Như thế nào, lại chạy ra??

"Ô.... ô ô ô ~~~ "

Đôi mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm cái cánh gà kia, liền khóc rồi.

Bắt đầu là nhỏ giọng khóc, sau càng nghĩ càng ủy khuất, liền khóc càng lúc càng lớn.

Thanh âm nộn nộn, nghe như là bị thiên đại ủy khuất.

Chậc.

Nó còn khóc?

Mình cũng chưa tìm nó tính sổ, nó còn khóc??

Vũ Văn Húc lúc này cũng bất chấp thói sạch sẽ, nắm lấy lỗ tai cục bột nhỏ nhấc lên.

Sau đó, treo ở giữa không trung, lắc lắc.

Một vung, Tô Yên lại muốn phun ra.

Nàng ngốc ngốc mặt, dừng tiếng khóc.

Đại khái là bản năng, nàng vươn ra hai tay thịt,

"Ngô...."

Ánh mắt ướt dầm dề, nhìn Vũ Văn Húc.

Đây là..... cầu ôm một cái?

Hắn nhíu mày một cái, sắc mặt âm trầm sinh ra một tia cảm xúc khác.

Cảnh tượng như vậy, đại khái là lần đầu thấy.

Lại có một con vật nhỏ, cầu hắn ôm một cái.

Hắn nhìn cục bột nhỏ này hồi lâu.

Sau đó, ném nó vào trong chậu nước.

Rửa sạch sẽ, lau bọt nước ướt dầm dề trên người nó.

Lại niết ở trong tay xem.

Cục bột nhỏ nhăn thành một đoàn, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc