NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lúc này, Tang Minh mở miệng

"Tô cô nương, tại hạ chưa bao giờ mời người khác tới hàn xá, hy vọng cô nương không ghét bỏ hàn xá đơn sơ."

Tô Yên lắc đầu

"Sẽ không."

Tang Minh gật gật đầu, sau đó lại nói

"Cô nương ở chỗ này nghỉ tạm đi."

"Được."

"Mời cô nương đi bên này."

Sau đó Tang Minh đưa Tô Yên đi sang bên phải, dọc theo hành lang dài tiếp tục đi.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn qua hai bọn họ, trai tài gái sắc, như một đôi trời sinh, nhưng trong tay nữ tử lại cầm kéo theo hai con quái vật nửa người nửa rắn, nhìn qua có chút quỷ dị.

Cho đến khi Tang Minh dừng lại ở trước cửa một gian phòng, gã duỗi tay, đẩy cửa ra.

"Cô nương nghỉ tạm ở chỗ này đi."

Đồ vật trong phòng không nhiều lắm nhưng rất sạch sẽ, trong phòng thường xuyên có người dọn dẹp, không hề có bụi bặm.

Tang Minh lại nói tiếp

"Nếu cô nương ở đây có cái gì không quen, hãy nói với tại hạ. Phòng của tại hạ ở ngay bên cạnh cô nương."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Sau đó Tang Minh liền cáo từ rời đi, không hề quấy rầy nhiều.

Từ đầu đến cuối, biểu hiện vô cùng giống với chính nhân quân tử.

Lúc này, Tiểu Hoa không nhịn nổi nữa

"Ký chủ, em có cảm giác nơi này quái quái."

Tô Yên nhìn xung quanh, lên tiếng

"Ừ"

Nửa ngày sau, Tiểu Hoa lại nói tiếp

"Ký chủ, chị suy nghĩ gì vậy?"

Tô Yên ngồi vào mép giường

"Suy nghĩ tới kẻ lột da người."

"Ký chủ nghĩ ra biện pháp tìm được cô ta rồi sao?"

"Chưa."

Chỉ có tìm được Họa Nhu, nàng mới có thể đi đến Minh Giới.

Đối với chuyện này, Tô Yên không vội, Minh Giới đi cũng được mà không đi cũng được.

Nhưng hiện giờ bị hút vào nơi này, chắc chắn chỉ có thể đi đến Minh Giới mới tìm được biện pháp.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên nằm ở trêи giường, nhắm mắt lại.

"Tiểu Hoa"

"Dạ?"

"Em có tư liệu của Họa Nhu không?"

"Ký chủ xin chờ trong chốc lát."

Nửa ngày sau, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, Tiểu Hoa tra trong phạm vị trăm dặm, thật sự tìm được một người tên Họa Nhu, nhưng đã chết cách đây 3 năm rồi."

"Đã chết?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?"

"Diện mạo kiều diễm, thành thân chưa tới một tháng, tác phong phóng đãng, câu dẫn người khắp mọi nơi, tiếng tăm không tốt. Theo phong tục của địa phương, nữ tử như vậy là tai họa, là yêu nghiệt, cuối cùng bị rạch mặt, vứt xuống sông."

Tô Yên nghe xong, lại hỏi

"Nơi cô ta ở cách chỗ này có xa không?"

"Đi xe ngựa mất khoảng nửa ngày, cũng không tính là xa."

"Ngày mai đi xem."

"Được ạ, ký chủ."

Nói chuyện với Tiểu Hoa một lúc, Tô Yên liền chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, nàng bị tiếng đàn du dương đánh thức.

Trong viện này, ngoài nàng và Tang Minh ra cũng không còn ai, cho nên, chính là hắn đang đánh đàn,

Nàng không muốn đi ra ngoài, nhưng tiếng đàn không ngừng vang lên, hết khúc này đến khúc khác.

Cuối cùng, nàng đành ngồi dậy đi ra ngoài.

Tiểu Hoa nhỏ giọng thì thầm.

"Ký chủ, sao Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ không quá muốn tiếp xúc với hắn?"

Tô Yên hờ hững đáp

"Không muốn."

"Chẳng lẽ hắn không phải Nam Chủ đại nhân sao?"

"Không biết."

"Chị không biết?"

Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe thấy cái đáp án như thế.

Đi ra ngoài, dọc theo hành lang đi đến thính đường.

Chỉ thấy Tang Minh mặc một thân quần áo đỏ, trước mặt là Tiêu Vĩ cầm, từng ngón tay phác họa theo dây đàn, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Tang Minh nhận thấy có người tới, đôi mắt phượng cong lên, ý cười tràn ngập khuôn mặt, vô cùng câu dẫn.

"Đêm còn dài, cô nương ngủ thật vô tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc