NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Hắn đột nhiên xuất hiện, rời đi càng đột nhiên, chẳng lẽ cũng chỉ là vì đút cô ăn cái kẹo?

Hơn nữa kẹo này vẫn là của mình.....

Duỗi tay, sửa sang lại nơ bướm trên cổ bị kéo sắp rơi xuống.

Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc này.

Còn phải đi gặp thầy dạy Hóa.

Cô bước bước chân, đi vào đi: "Báo cáo."

Chỉ là đi vào văn phòng, một người cũng không có.

Cô đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát. Tay nắm chặt góc váy góc cúi đầu nghịch nghịch. Câu được câu không nói chuyện với Tiểu Hoa.

Ngoài cửa, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Cô lại đợi trong chốc lát. Vẫn không thấy thầy đến. Nghĩ nghĩ, nếu không, cứ về lớp trước đã.Khi nào tan học lại đến.

Đi ra văn phòng, dọc theo hành lang dài về lớp.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Từ từ."

Tô Yên hơi sửng sốt, bước chân dừng lại. Sau đó, liền nhìn thấy một thầy giáo đeo kính đen, trong tay cầm sách giáo khoa từ bên cạnh đi tới.

Thầy giáo đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, khẩu khí mang theo điểm chất vấn: "Em ở chỗ này làm gì?"

"Thầy dạy Hòa nói, muốn em tới tìm thầy ấy."

Người kia nghe nheo lại mắt, mang theo nhìn kỹ: "Thầy dạy Hóa hôm nay xin nghỉ, ông ấy nói cho em đi tìm ông ấy bằng cách nào?"

Tô Yên đang định mở miệng. Thầy giáo lại ngăn lại: "Tô Yên, ngày thường tôi thấy em thành thành thật thật, là một học sinh tốt. Không nghĩ tới chẳng những không có lễ phép, còn nói dối. Trưởng thành còn có thể đền đáp xã hội? Một đứa con gái, sao có thể như vậy??"

Tô Yên nghe, nhìn nhìn lại người này, rốt cuộc nhớ ra. Hai tuần trước, tiết cô bị phạt đứng, chính là của người này.

Dạy môn Ngữ Văn, tên là... Phạm Hạo Lâm.

"Thưa thầy, em không... " nói dối.

Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn nghiêm túc mắng: "Câm mồm! Cái loại học sinh như em tôi gặp nhiều rồi!"

Tô Yên liếm khóe môi, con ngươi thủy nhuận đối diện với đôi mắt của thầy giáo.

Phạm Hạo Lâm đẩy đẩy kính, sắc mặt nghiêm túc: "Em còn không thừa nhận em nói dối?"

"Em không có."

"Còn cãi bướng?!"

Phạm Hạo Lâm cảm thấy, hiện tại mình thật không có mặt mũi. Rõ ràng học sinh này bị bắt tại trận, còn dám nói dối? Là cảm thấy hắn ta vừa vào trường dễ lừa dễ bắt nạt??

Hắn ta đặt tay ra sau người, nghĩ đến ngày đó Tô Yên đột nhiên đẩy cửa ra không coi ai ra gì đi vào phòng học, hoàn toàn làm lơ một người giáo viên như hắn ta.

Ở cửa đứng, phạt một tiết, thế nhưng còn không biết hối cải ngay cả tới xin lỗi cũng không làm.

Nữ sinh như vậy, đi ra xã hội, cũng bại hoại!

Phạm Hạo Lâm lớn lên gầy, cho nên khi hắn ta nghiêm túc, sẽ có vẻ rất khắc nghiệt.

Sau đó, vươn tay, chỉ vào sân thể dục bên kia: "Chạy mười vòng, nghĩ lại bản thân đã sai ở đâu."

Tô Yên xoa xoa thái dương, đầu có chút đau. Theo thói quen, cô móc ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi.

Bóc vỏ, định ăn.

Phạm Hạo Lâm thấy thế giận dữ sắc mặt lập tức xanh mét. Hắn ta đang nghiêm túc giáo dục cô, học sinh này thế nhưng cau mày bóc kẹo ăn?? Có còn đặt hắn ta trong mắt không??!

Đây quả thực chính là đang đánh vào mặt hắn ta!

Hắn ta mang theo tức giận quát to một tiếng: "Tô Yên!!"

Nói xong cầm sách giáo khoa định đập Tô Yên. Muốn đập rơi kẹo trong tay cô.

Chỉ là cánh tay đang định đập xuống, lại ngừng giữa không trung.

Một cánh tay mảnh khảnh, nắm chặt cổ tay của hắn ta, làm hắn ta không thể cử động.

Bình luận

Truyện đang đọc