NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Từng ngày từng ngày trôi qua.

Đã tới ngày cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia diễn ra.

Nơi thi không xa trường cao trung Đế Đô, cho nên thầy Hóa quyết định tập hợp ở nơi diễn ra cuộc thi.

Triệu Sâm và Nguyên Hân Lâm đã tới từ một tiếng trước.

Thầy Hóa cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn những người đang bước tới.

Thời gian càng ngày càng gần, ông càng nhíu chặt mày.

Vì sao lại có bộ dáng mặt ủ màu ê này?

Bởi vì bạn học Tô Yên còn chưa tới.

Cuối cùng, trước mười phút thí sinh được gọi vào phòng thi.

Một chiếc taxi dừng ngoài trường thi.

Cửa xe mở ra, Tô Yên đeo balo, đi xuống xe.

Tiếp theo, một thiếu niên cũng đi xuống cùng cô.

Tỉ lệ dáng người của Khương Nhiên rất đẹp, hơn nữa vóc dáng cao, khuôn mặt lại đẹp trâi, hắn lười nhác mỉm cười nhìn Tô Yên.

Cho dù là ở cuộc thi cũng hấp dẫn không ít tầm mắt.

"Thi tốt nhé."

Khóe môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở lên tiếng.

Tô Yên thành thành thật thật gật đầu, "Ừm."

Hắn không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Động tác thân mật của hai người, bị ba người phía xa nhìn rõ.

Lúc này thầy Hóa đang gấp gáp, vừa thấy Tô Yên tới, đâu còn quan tâm cô và thằng nhóc Khương Nhiên này quan hệ mờ ám gì.

Có thể tới thi như vậy là đủ rồi.

Mà Nguyên Hân Lâm đứng ở phía sau lại nắm chặt hộp bút trong tay.

Ở trong lòng cậu ta, kỳ thật người Tô Yên thích là mình.

Còn chuyện vì sao Tô Yên thân mật với Khương Nhiên như vậy, chỉ là bởi vì Khương Nhiên bức bách, không thể từ chối.

Chỉ cần kết thúc cuộc thi này, cậu ta sẽ tỏ tình với Tô Yên.

Đến lúc đó, cậu ta tin tưởng, Tô Yên khẳng định sẽ đồng ý lời tỏ tình của mình và giữ khoảng cách với Khương Nhiên.

Khi cậu ta nghĩ, Tô Yên đã đi tới chỗ bọn họ.

Khương Nhiên dựa vào cửa xe taxi, khuôn mặt mày lười nhác nhìn bóng dáng Tô Yên.

Tiếng chuông vào phòng thi nhanh chóng vang lên.

Tô Yên và hai người kia đi vào phòng thi.

Lại đợi mười phút, đề thi được phát xuống.

Giấy nháp bị cô đặt phía dưới đề thi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ lấy ra.

Khi mọi người đang đọc đề thi đánh giá nội dung.

Cô đã làm từng bài từng bài một.

Mười lăm phút sau.

Tô Yên buông bút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đợi trong chốc lát, cô đứng dậy.

Giám thị thấy có một nữ sinh ngoan ngoãn đi tới có chút nghi hoặc, "Bạn học này, em làm sao vậy?"

Tô Yên chớp chớp mắt, lên tiếng: "Thưa thầy, em nộp bài thi."

Tiếng nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.

Mười lăm phút? Làm xong?!!

Cảm giác khiếp sợ không cần nói cũng biết.

Có thể tới tham gia cuộc thi này, vốn dĩ chính là những học sinh ưu tú nhất, cho nên bên trong không thể để kẻ ngốc đi vào.

Vậy nên... chỉ có một khả năng Tô Yên là thiên tài làm người đố kị kia.

Những học sinh vốn dĩ đang bình tĩnh làm bài, trong nháy mắt cảm thấy thấp thỏm.

Đều là cấp bậc học bá học thần, khó tránh khỏi không nhịn được mà đánh giá một lần.

Nhưng hiện tại, bị người treo lên đánh như vậy, trong lòng thật sự không chịu nổi.

Tô Yên lại mặc kệ những chuyện này, cô nộp bài thi, đi ra ngoài trong những ánh mắt khiếp sợ của học sinh và giám thị.

Khuyên tai vang lên tiếng nói, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ. Ngài đạt được một cơ hội cầu nguyện."

Tô Yên nghe thấy thế, có chút nghi hoặc, "Cầu nguyện?"

"Đúng vậy, ký chủ, chờ khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biết được. Cố lên!"

Phụng thiên thừa vận, Quàng Thượng chiếu viết: Điều Yên tỷ ước sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ là gì???

Bình luận

Truyện đang đọc