NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là lúc vừa đi vào địa giới của Thâm Uyên Ma Vực, nàng bỗng dừng lại.

Thâm Uyên Ma Vực giống như một thế giới riêng biệt.

Khi nàng bước vào, có thể nhìn thấy người của Yêu tộc lui tới đi dạo trêи đường phố.

Tô Yên không phải là người của Thâm Uyên Ma Vực lại xuất hiện ở chỗ này nên đã khiến không ít kẻ chú ý.

Nàng vẫn đi thẳng về phía trước, muốn đi vào cung điện Ma Vực.

Nhưng bước tới bên ngoài, nàng lại ngừng lại, nắm chặt quần áo.

Nắm rồi lại buông, buông ra lại nắm lấy, vò đến cả gấu áo đều nhăn nhúm.

Tô Cổ nhìn thoáng qua Tô Yên, sau đó nói

“Nếu chị không sốt ruột, có thể ngồi xuống uống ly trà trước a.”

Ngay khi nghe được đề nghị của Tô Cổ, Tô Yên liền gật đầu ngay lập tức.

“Ân”

Ở ngoài cung điện Ma Vực có một quán trà.

Tô Yên ôm lấy tách trà, uống từng ngụm một.

Tiểu Hồng cầm lấy một khối điểm tâm trêи bàn.

Vừa ăn vừa nhỏ giọng kề bên tai Tô Cổ nói nhỏ

“Yên Yên có phải rất khẩn trương hay không a? Giống như lúc đi khai giảng, ta cũng khẩn trương như vậy.”

Tô Cổ lấy mâm điểm tâm kia, nhét từng miếng vào miệng Tiểu Hồng.

Thanh âm lãnh đạm, đổi đề tài

“Ta nhớ rõ, một trăm năm trước ngươi đã biến hình.”

Nhắc tới chuyện này, Tiểu Hồng cắn điểm tâm, ấp úng nói

“Hình thái không ổn định.”

Nói xong, Tiểu Hồng sợ mất mặt, lại vội vàng bổ sung một câu

“Xà tộc chúng ta hình thái biến ảo, đều không ổn định.”

Trăm năm trước, Tiểu Hồng đã có thể biến thành bộ dáng của một thiếu niên 17-18 tuổi.

Nó khoe khoang suốt mấy ngày liền.

Sau đó nó gặm một trái cây đen thui, vào lúc ban đêm liền bị hồi lại nguyên hình.

Lại sau đó khoảng trăm năm, đồng chí Tiểu Hồng không thể biến trở về bộ dạng thiếu niên 17-18 tuổi kia nữa.

Mỗi ngày là bộ dáng mập mạp này lắc lắc lư lư đảo qua trước mặt Tô Cổ.

Tiểu Hồng nói xong câu đó, sợ Tô Cổ lại muốn tiếp tục hỏi, lập tức tự mình nhét thật nhiều điểm tâm vào trong miệng.

Cho đến tận lúc cái gì cũng không nói ra được mới chịu thôi.

Lại nói đến Tô Yên bên này đang làm gì?

Ân, từ trước đến nay nàng không quan tâm chuyện người khác bát quái sau lưng, vậy mà giờ lại đang nghe người ta tám chuyện.

Hai đại gia Yêu tộc ngồi bên cạnh uống trà, có vẻ như cực kỳ hứng thú với chuyện tân tôn chủ.

“ Tôn chủ của chúng ta đã mặc kệ mọi việc nhiều năm, thiếu chủ ngàn năm trước chết đi mà tôn chủ cũng chưa từng lộ mặt, cứ như không phải thân sinh vậy.”

Vừa nói xong, vị đại gia còn lại thở dài một hơi, tỏ vẻ tiếc thương bất bình thay cho thiếu chủ nhà mình.

Sau đó một vị khác mở miệng

“ Hàng vạn năm trước tôn chủ chỉ nói một câu liền thoái ẩn, thật sự lui về sạch sẽ. Đã vậy còn không lập thiếu chủ làm tôn chủ. Nhiều năm như vậy đều bỏ mặc hắn chẳng thèm quan tâm. Thiếu chủ chết đi rồi sống lại, đó là năng lực của thiếu chủ.”

Nghiễm nhiên, trong miệng hai vị này, bọn họ đã xem thiếu chủ trở thành đứa trẻ nhà mình mà lên tiếng che chở.

Bên cạnh có một vị khác nghe không nổi nữa, liền ngắt lời

“Hai người các ngươi thì biết cái gì. Đây là do tôn chủ tiền nhiệm của chúng ta anh minh thần võ. Năm đó không phải tôn chủ bị phong ấn nhiều năm, chịu nhiều đau khổ mới có ngày hôm nay sao? Thiếu chủ tuổi còn trẻ, muốn đảm đương việc lớn, vậy cũng phải trải qua trắc trở. Hiện giờ thiếu chủ tử địa hậu sinh*, trở về kế vị, khẳng định có thể làm Thâm Uyên Ma Vực của chúng ta ngày càng lớn mạnh!”

*Giống niết bàn trùng sinh.

Thanh âm nghị luận càng lúc càng lớn, có người nhịn không được xen mồm vào

“Ai, tôn chủ sắp kế nhiệm kia có thật là thiếu chủ không? Hắn không phải đã chết sao? Lại còn là chết ở trước mặt nhiều người như vậy, cái loại hồn phi phách tán ấy! Một tàn hồn cũng không thấy, sao mà có thể sống lại a? Cho dù tôn chủ thần thông quảng đại, khả năng cũng không lớn đi?”

Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người phản bác

“Ngươi thì biết cái rắm! Tên nhãi con nhà chúng ta có chút tiền đồ được làm việc ở trong cung điện, sớm đã gặp qua tân tôn chủ. Dung mạo kia tuyệt đối là thiếu chủ, không thể sai được!”

Bình luận

Truyện đang đọc