NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Hắn cởi áo khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng cởi ra.

Khác với hình tượng ngay ngắn giỏi giang cấm dục như dĩ vãng.

Có vẻ có chút lười nhác.

Bạc Phong nhìn thấy Tô Yên, vẫn không giống như trước đứng dậy dán cô.

Ngược lại dựa vào trên ghế, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau, ngữ khí thường thường nói

"Sao hôm nay lại tới đây?"

Tô Yên giơ cơm hộp trong tay, ý bảo

"Đưa cơm cho anh. Ăn ở đâu?"

Bạc Phong suy nghĩ trong chốc lát.

Vẫn là thở dài, đứng dậy.

Đi tới trước mặt Tô Yên, tiếp nhận đồ vật trong tay cô, sau đó lôi kéo cô đi tới bên cạnh sô pha.

Hắn lại tiếp tục bắt đầu dán Tô Yên.

Phảng phất bộ dáng khó chịu vừa nãy chỉ là ảo giác.

Muốn biết Bạc Phong đang khó chịu cái gì?

Bởi vì Tô Yên kề vai sát cánh cùng những người khác?

Hắn còn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Ách, không đúng, phải nói, ở trước mặt Tô Yên, hắn từ trước đến nay đều sẽ không biểu hiện ra một mặt âm ngoan.

Nếu cái tên Trịnh Diệu kia có ý với Tô Yên, vậy đương nhiên là hắn sẽ diệt trừ cái đinh này.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt Tô Yên.

Làm hắn khó chịu chính là, Tô Yên giữa trưa hôm nay tới nhìn hắn.

Vì cái gì trước kia chưa bao giờ tới, cố tình hôm nay lại tới?

Cô là vì cái tên Trịnh Diệu kia mà tới.

Nghĩ như vậy, lòng Bạc Phong tràn đầy khó chịu.

Nhưng là cô thật vất vả mới tới một lần, hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội ở bên cô.

Cuối cùng, vẫn là lựa chọn không thèm nghĩ tới những chuyện khó chịu, làm bộ chuyện gì cũng không biết.

Tô Yên ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.

Chờ này bữa cơm này sắp ăn xong rồi.

Sau khi rối rắm đã lâu, Tô Yên chậm rì rì nói

"Trịnh Diệu kia...."

Lời nói mới ra miệng, Bạc Phong bên kia lạch cạch một chút buông đũa xuống.

"Mặn quá."

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, nhất thời không nói gì.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng ký chủ mình.

Được rồi, nó thừa nhận, chỉ số thông minh cao cũng không đền bù được EQ thấp a.

Nói ví dụ như hiện tại.

Tô Yên rối rắm, kỳ thật cô cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Bởi vì còn chưa có phát sinh chuyện gì, thậm chí Bạc Phong cả một câu không tốt về Trịnh Diệu cũng chưa nói qua.

Do dự thật lâu sau, Tô Yên cảm thấy, chuyện này vẫn là đợi về sau xuất hiện một ít manh mối rồi lại nói.

Nhìn lại thời gian, buổi chiều cô còn có tiết học.

Cần phải trở về.

Ra tiếng

"Em ăn no rồi, buổi chiều phải đi học, em đi trước đây."

Bạc Phong nâng mắt nhìn cô.

Thật lâu sau, hắn ngược lại là cười.

Tức đến cười.

"Bé ngoan cứ như vậy đi rồi? Tới chỗ này tìm anh không có lời khác muốn nói sao?"

Khi hắn nói xong câu đó, Quân Vực cảm thấy chính mình cũng thật là rảnh rỗi.

Không có việc gì tự dưng kiếm chuyện khiến mình khó chịu.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Vốn dĩ có, hiện tại lại không."

Quân Vực dựa vào trên sô pha, môi mỏng gợi lên ý cười càng sâu

"Vốn dĩ có? Muốn cùng anh nói cái gì? Nói cái tên Trịnh Diệu kia?"

Tô Yên bị giọng điệu cổ quái của hắn làm cho không thoải mái.

Cô nhẹ nhấp môi một chút

"Ân"

Lên tiếng.

Liền xem như thừa nhận, cô tới tìm hắn là vì Trịnh Diệu.

Kết quả, vị boss nào đó tức giận càng lớn hơn nữa.

Tuy rằng biết cô tới chỗ này là vì Trịnh Diệu.

Nhưng là nghe chính miệng cô thừa nhận, trong lòng cũng không biết vì cái gì càng khó chịu.

Cũng không biết cái tính cách này Quân Vực di truyền từ ai.

Hắn khó chịu, ai cũng không thể thái bình.

Đặc biệt là trước mắt cái kẻ đầu gỗ như Tô Yên.

"Nguyên bản Bạc gia cùng Trịnh gia ở trên thương trường đã có chút xung đột về ích lợi.

Nếu là ngày nào đó bức cho Trịnh gia cả nhà đi nhảy lầu.

Anh sẽ đi đến trước mộ hắn thắp nén hương.

Tỏ lòng tiếc thương."

Bình luận

Truyện đang đọc