NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bày bộ dáng mình chính là con rắn tỏa sáng lấp lánh nhất đỉnh núi này.

Ánh mắt Tô Cổ vẫn luôn dừng trêи người Phong Huyền.

Từ khi Tiểu Hồng nói ra câu "chúng ta không cần hắn". Ánh mắt Phong Huyền mới lần đầu tiên dừng lại trêи người Tiểu Hồng.

Tô Cổ không ngăn cản Tiểu Hồng nói chuyện. Chỉ đợi nó nói xong, bầu không khí lại yên tĩnh dị thường.

Tô Cổ cạch một tiếng, buông lỏng tay, một vật rơi xuống mặt đất.

Lực chú ý của Tô Yên chuyển từ trêи người Tiểu Hồng lên người Tô Cổ.

Đối với những gì Tiểu Hồng nói, Tô Yên vốn không để tâm lắm. Vì từ rất lâu trước kia con rắn này đã hay nói như vậy rồi. Chỉ là trước kia dùng xà ngữ, giờ nó đổi thành ngôn ngữ của con người.

Thời điểm không cho nó ăn thịt, nó liền "hừ" một tiếng rồi đảo mắt thành chán ghét nàng, nói không cần nàng.

Tô Yên nhìn cái túi dài trêи tay Tô Cổ.

"Bên trong đó có cái gì?"

"Người."

Tô Cổ cởi miệng túi, lộ ra khuôn mặt một nam nhân.

Nam nhân kia giống đang lâm vào hôn mê.

Nàng nghi hoặc

"Vì sao lại mang theo người?"

Dứt lời, Tô Yên liền nghĩ tới một khả năng.

"Em ······"

Lời còn chưa ra khỏi miệng. Tô Cổ đã trả lời

"Em từ lâu đã không còn ăn thịt người nữa."

Tô Yên nghe vậy, gật gật đầu.

Tiểu Hồng lôi túi càn khôn ra.

Vừa móc đồ trong túi, vừa ném đồ vào trong ngực Tô Yên

"Yên Yên, cái này, cái này, đều cho chị."

Chỉ thấy một, hai trái cây tròn tròn hồng hồng rơi từ trong tay Tô Yên xuống đất.

Túi càn khôn của Tiểu Hồng hình như có rất nhiều thứ này, nó không ngừng móc ra ngoài.

Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa.

"Leng keng, phát hiện quả Chu Tiên đã biến mất của Ma giáo."

Tô Yên nhìn đống trái cây trước mặt mình.

Nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn Tô Cổ

"Quả Chu Tiên?"

Tô Cổ lãnh đạm lên tiếng

"Một tháng trước bọn em ở trêи cây, cây ra quả liền hái, thuận tiện..."

Còn chưa nói xong, liền nghe thấy Tiểu Hồng kêu "ai u" một tiếng.

Chỉ thấy nó móc từ trong túi càng khôn ra một cái cây còn đang phát triển.

Cái cây kia không cao, mới đến ngực người trưởng thành, nhưng cành lá rất tươi tốt, vì nhổ tận gốc nên còn mang theo chút bùn đất.

Tô Cổ dừng lại một chút, rồi nói nốt lời đang dang dở

"Hái được trái cây, thuận tiện nhổ cả cây mang đi."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hồng ôm cái cây như ôm tiểu bảo bối.

"Về sau nó sẽ còn ra quả, nó ra quả là em có thể ăn rồi."

Thanh âm trẻ con nói lời lẽ hùng hồn.

Tô Yên nhìn người Tô Cổ mang theo

"Vậy hắn ta là thế nào?"

"Nhổ cây xong thì thấy có một lão già muốn giết hắn."

Bọn họ liền thuận tay đánh ngất hắn.

Vốn định kiếm một chỗ rồi ném hắn ở đấy.

Nhưng một rắn một cổ vừa đi vừa nói chuyện, thế là quên mất việc mất việc này.

Tiểu Hồng ánh mắt sáng lên

"Yên Yên, em ··· ư."

Không biết từ khi nào, Tô Cổ đã đi tới bên cạnh Tiểu Hồng.

Cầm trái cây từ trêи mặt đất nhét vào mồm nó.

Sau đó kéo cái túi càn khôn bên hông Tiểu Hồng, nhét cái cây trở lại.

Tiểu Hồng cắn vài miếng trái cây, sau đó mới căm giận nói.

"Ngươi xem ngươi xem, y phục của ta bẩn hết rồi."

Tô Cổ cúi đầu, kéo lỗ tai Tiểu Hồng, nhỏ giọng nói

"Ngươi có còn nhớ cái đuôi của ngươi trước kia như thế nào mà bị thương không?"

Tiểu Hồng sửng sốt, tức khắc trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Bị súng bắn, bị xiên thủng một lỗ, còn bị bỏng, từ từ.... Mà tên đầu sỏ đều là cái người mặt thối kia làm ra.

Tiểu Hồng trừng lớn hai mắt nhìn về phía nam nhân kia, lại đúng lúc Phong Huyền ngẩng đầu lên nhìn nó.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng, không nói một lời.

Tiểu Hồng co đầu rụt cổ, cái đuôi cũng rụt lại, yên lặng ôm lấy đùi Tô Cổ, nhỏ giọng nói.

"Cổ Vương, chúng ta đi thôi."

Hic, nó cảm thấy, cái người mặt thối này lại muốn hành hạ cái đuôi của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc