NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Tô Yên đang đi dọc hành lang dài, kết quả bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một người.

Thiếu chút nữa liền đụng phải.

Chờ khi cô dừng chân nhìn người đi tớ, trên mặt lộ ra một nụ cười:

“Khương Nhiên”

Giọng nói mềm mại, mềm mại như cô vậy.

Khương Nhiên cố gắng bỏ qua sự ngo ngoe rục rịch trong lòng. Hắn nhìn Tô Yên, bộ dạng mang theo lệ khí nhu hòa một chút: “Đi đâu vậy?”

Tô Yên duỗi tay chỉ chỉ văn phòng: “Thầy dạy Hóa muốn tôi đi tìm ông.”

Trong mắt Khương Nhiên hiện lên một tia tiếc nuối, còn tưởng rằng tới tìm hắn.

Hắn không nói gì, thế cho nên hai người đều an tĩnh lại

Nửa ngày sau, hắn lên tiếng:“Cậu không muốn nói gì với tôi?”

Tô Yên chớp chớp con ngươi, nhớ tới cuộc đối thoại về Diêu Vũ Phỉ nghe thấy ở hành lang

“Ách... cậu có thích ai không?”

Khương Nhiên nghe, cười.

Hắn khom lưng, để sát vào Tô Yên.

Hai người cách rất gần, hơi thở có tính xâm lược quanh quẩn bên cô.

Con ngươi đen nhánh, mang theo một chút nghiền ngẫm cùng nóng rực không có cách nào khắc chế: “Có.”

Tô Yên liếm khóe môi, gật gật đầu. Không nói nữa.

Khương Nhiên có hơi không hài lòng với phản ứng bình đạm của cô.

Vươn tay kéo kéo nơ bướm trên cổ Tô Yên: “Sao lại không hỏi nữa?”

“Hỏi chuyện gì?”

“Hỏi người tôi thích là ai.”

Mỗi một câu hắn nói, liền tới gần một chút. Cho đến khi giữa hai người chỉ cần hắn thoáng cúi đầu, là có thể hôn cô.

Trên người cô mang theo mùi dâu tây và mùi sữa do ăn nhiều kẹo, tràn ngập giữa hai người.

Trạng thái ái muội của hai người, Tô Yên tựa hồ không có phát hiện.

Cô chỉ nghiêm túc nói: “Là Diêu Vũ Phỉ sao?”

Khương Nhiên nghe cái tên đột nhiên xuất hiện, mày hơi nhíu lại: “Nói đến cậu ta làm gì? Chuyện này liên quan gì đến cậu ta?”

“Ách... bọn họ đều nói cậu thích Diêu Vũ Phỉ.”

“Cậu tin tưởng?”

“Tôi... bảo trì trung lập, cho nên hỏi một chút.”

Hắn nhìn người con gái trước mặt, nói chuyện ôn ôn nhuyễn nhuyễn, hết sức chăm chú nhìn hắn.

Cũng không biết vì sao, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.

Tiếp theo, hắn bỗng nhiên đứng thẳng thân thể, bảo trì khoảng cách với Tô Yên.

Hắn cau mày, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Kẹo sữa dâu của cậu đâu?”

Tô Yên đào đào túi, tìm ra một cái, “Cậu muốn ăn à?”

Hắn túm lấy kẹo, bóc vỏ, sau đó giơ tay nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên.

“Ngô...”

Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại bị nhét kẹo một lần nữa.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhíu chặt của cô. Cuối cùng, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng Khương Nhiên đã khắc chế một chút.

Hắn nhéo giấy gói kẹo, hai tay đút túi: “Tôi không thích.”

“Ngô... ân? Cậu nói gì?” Tô Yên nhai kẹo hỏi.

Vẻ mặt hắn ác liệt: “Cậu hỏi tôi nói gì?”

Một hồi lâu sự xao động trong lòng rốt cuộc bình phục lại. Sau đó, lên tiếng: “Không phải muốn đi văn phòng tìm thầy sao? Mau đi đi.”

Hắn duỗi tay, để ở sau lưng cô, hơi đẩy về phía trước.

Quay đầu lại nhìn Khương Nhiên một cái. Hắn đứng ở chỗ đó, hai tay đút túi, đồng phục trên người bị hắn mặc làm cho có một loại cảm giác lười nhác.

Cô nhai kẹo sữa dâu trong miệng, nghĩ tới thầy dạy Hóa nói hôm qua, cô xoay người, đi về phía văn phòng.

Chờ đến khi thấy cô sắp tới văn phòng, Khương Nhiên mới xoay người đi về lớp.

Khi Tô Yên tới cửa văn phòng, nghĩ đến chuyện vừa mới gặp được Khương Nhiên, cảm thấy có chút không thể hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc