NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

" Cơ Ngọc đến đây để hầu hạ hầu gia, bây giờ hầu gia lại đem Cơ Ngọc đơn độc an bài ở đây, còn không phải là thuận tay tống cổ?"

Tô Yên sau khi nghe xong liền cạn lời.

Nàng cúi đầu uống một ngụm trà

"Chàng muốn như thế nào?"

Cơ Ngọc vuốt ve tách trà, cúi đầu xuống, thanh âm lạnh nhạt

"Mọi thứ, đều nghe theo tiểu hầu gia an bài."

Tô Yên nhìn hắn

"Vậy, chàng ở cùng ta?"

Cơ Ngọc lên tiếng

"Vâng."

Lan Chi bên cạnh nghe cuộc đối thoại này cảm thấy có chỗ nào quái quái.

Rõ ràng là hầu gia bọn họ tự mình lựa chọn.

Nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không phải.

Tựa hồ Cơ Ngọc nghe theo tiểu hầu gia, cho nên mới đồng ý sống chung.

Nhưng những lời vừa nãy hắn nói......

Lan Chi nhịn không được nhìn thoáng qua Cơ Ngọc.

Hắn đang bẫy chủ tử.

Vốn tưởng rằng là một tiểu quan nhạt nhẽo, không nghĩ tới loanh quanh lòng vòng liền hiểu ra không ít..

Kết quả là, đêm đó, Tô Yên đến chỗ Cơ Ngọc ở.

Lan Chi cũng mang theo một ít đồ vật ngày thường đến.

Lan Chi đứng ở cửa do dự hồi lâu.

Nhìn trên bàn bữa tối đã chuẩn bị sẵn.

Cơ Ngọc không biết đã đi đâu.

Chỉ còn lại chủ tử.

Nàng do dự hồi lâu, vẫn là đi đến trước mặt Tô Yên

"Tiểu hầu gia."

"Có chuyện gì?"

"Đêm nay ngài thật sự muốn ở cùng với Cơ Ngọc đại nhân?"

"Làm sao vậy?"

"Thân phận của ngài..."

Cái mà Lan Chi nói, chính là thân phận nữ nhi của Tô Yên.

Tô Yên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Chi

"Ta chưa nói với em sao? Hắn đã biết thân phận nữ nhi của ta."

Lan Chi cả kinh

"Hầu gia, ngài nói với hắn?"

Tô Yên nhớ tới ngày hôm đó chính mình uống say.

Suy nghĩ trong chốc lát,

"Ách, chính hắn phát hiện."

Lan Chi nhíu chặt mày

"Hầu gia, lúc Vương phi sắp qua đời, ngài ấy đã từng dặn dò Lan Chi, nhất định phải bảo vệ tốt thân phận của ngài. Nếu tiết lộ, đó là tội khi quân, sẽ đưa tới họa sát thân."

Tô Yên cảm nhận được Lan Chi khẩn trương, biểu tình nàng nghiêm túc nói

"Thả lỏng đi, ta có chừng mực."

Trong quá khứ, Lan Chi luôn theo sau mông nguyên thân để dọn dẹp mớ hỗn độn.

Bây giờ, sau khi nghe Tô Yên nói lời nghiêm túc như vậy, Lan Chi lập tức liền thả lỏng xuống.

Cũng không biết tại sao, cảm thấy từ khi rơi xuống nước.

Tiểu hầu gia thay đổi rất nhiều.

Dù vẫn kiêu ngạo như cũ.

Nhưng trong kiêu ngạo vẫn còn một ít... đúng mực?

Bất tri bất giác, vốn là Tô Yên dựa vào Lan Chi, dần dần trở thành Lan Chi dựa vào Tô Yên.

Thậm chí ngày càng tin tưởng, chỉ cần nàng đáp ứng, liền khẳng định có thể làm tốt.

Sau khi Tô Yên sinh ra không lâu, Hoàng Thượng liền phong danh hiệu Vĩnh Nhạc hầu cho Tô Yên.

Ngay cả khi không kế thừa phong vị của phụ thân.

Nàng vẫn là hầu gia.

Đây chính là lí do người khác đều gọi nàng là tiểu hầu gia.

Nhưng Tô Yên là nữ nhi, việc này nếu để Hoàng Thượng biết, đó chính là tội khi quân.

Đến lúc đó tội danh này áp xuống dưới, toàn bộ hầu phủ đều phải gặp họa.

Đây là lý do khi Vương Phi sắp hấp hối, bà đã ngàn vạn dặn dò Lan Chi nhất định phải bảo vệ thân phận của nguyên thân.

Thời điểm hai người nói chuyện, Cơ Ngọc bưng một chén canh đi đến.

Hắn đặt chén canh lên bàn.

Ngồi cạnh Tô Yên, dựa gần nàng.

Duỗi tay, múc một chén canh xương sườn cho Tô Yên.

Đưa đến trước mặt nàng

"Hầu gia nếm thử?"

Tô Yên giơ tay lên, cầm lấy thìa, múc lên, nếm một ngụm.

"Uống ngon."

Nàng nói, ngẩng đầu nhìn Cơ Ngọc

"Chàng nấu sao?"

Cơ Ngọc gật đầu, thanh âm thong thả

"Hầu gia thích uống, Cơ Ngọc có thể nấu cho Hầu gia bất cứ lúc nào."

Bình luận

Truyện đang đọc