NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Tô Yên ở trong phòng nghe thấy tiếng xe rời đi.

Cô không nhịn được túm túm áo khoác trên người.

Đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hình như đã lâu không nhìn thấy Tiểu Hồng.

Cô đứng ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.

Chỉ một lát sau, một con rắn đã xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Tô Yên mở cửa sổ ra, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng tê tê tê phun lưỡi rắn.

Rất hưởng thụ khi được Tô Yên vuốt ve, cô nhìn xung quanh rồi lên tiếng, "Tiểu Hồng, có phải dạo này em ăn nhiều quá không, hình như béo hơn rồi?"

Tiểu Hồng vừa nghe, lắc lắc cái đuôi, "Tê tê tê tê tê."

Em không ăn nhiều, không béo chút nào.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, trước kia nó bò trên mặt cỏ không dễ bị phát hiện

Nhưng mà bây giờ, nhìn cái cơ thể hùng vĩ của nó đi, sao có thể không bị phát hiện?

Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại nhưng lại rất nghiêm túc, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu, "Tê tê tê tê tê!"

Tràn đầy kháng cự.

Nó là rắn, không phải người, không cần giảm béo, mập mạp mới có thể làm người ta sợ hơn.

Tiểu Hồng rất vừa lòng với dáng người của mình.

Chỉ là...Tô Yên có hơi buồn rầu, "Em béo như vậy thì tôi mang eo tới tiệc như thế nào?"

Căn bản không thể giấu được.

"Tê tê tê tê tê"

Đặt ở trong không gian.

Vừa nghĩ Tô Yên vừa thả Cổ vương trong không gian ra luôn.

Đặt nó lên trên cửa sổ.

Nó thật sự là quá nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.

Giống như một chấm đen vậy.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Ăn thịt ăn thịt! Dẫn ông đi ăn thịt!

Tô Yên nhìn nó, "Sâu nhỏ, ta đặt mi vào trong cơ thể một người nhưng anh không thể ăn gã chết luôn. Được không?"

Tô Yên chậm rãi thương lượng.

Cổ vương đối với chuyện Tô Yên gọi nó là sâu nhỏ, từ lúc bắt đầu kiên quyết kháng cự mâu thuẫn, đến bây giờ đã cạn lời cam chịu.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Nếu ông đói bụng thì sao?

Tô Yên chớp chớp mắt, "Vậy mi có thể ăn ít một chút, chỉ cần bảo đảm gã còn sống là được."

Cổ vương không tình nguyện, ăn mà còn phải nhịn, đúng thật là không muốn lắm.

Nhưng so với cái không gian đen xì kia thì nó vẫn muốn ngốc trong cơ thể người.

Lúc nào không vui thì cắn hai miếng xả xì trét.

Tô Yên vừa thấy sâu nhỏ đồng ý, vui mừng ra mặt, "Vậy mi phải cẩn thận lắng nghe gã nói những gì, sau này ta sẽ hỏi ngươi đó."

"Mắng mắng!"

Hừ, chỉ biết bắt ông làm mấy việc này!

Cuối cùng Cổ vương vẫn không tình nguyện đồng ý..

Tiểu Hồng ghé vào vách tường bên ngoài, lè lưỡi ra.

Nó biết, Tô Yên đang nói chuyện với một con vật khác.

Con vật kia cũng luôn ở trong không gian với nó,

Nhưng mà Tiểu Hồng không nhìn thấy nó.

Thân là một con rắn độc thì mắt bị cận là điều đương nhiên.

Con sâu kia quá nhỏ.

Đối với Tiểu Hồng mà nói thì không khác gì không khí cả.

Nó phun phun lưỡi rắn chờ Tô Yên dặn dò.

Giao lưu với sâu nhỏ xong, Tô Yên lại ném nó vào không gian.

Nhìn Tiểu Hồng bếu ú, Tô Yên lời nói thấm thía, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng vừa nghe, phản ứng kịch liệt, "Tê tê tê tê tê tê tê!"

Trong loài rắn thì càng béo càng có tôn nghiêm!

Nó không cần giảm béo!!

Nói xong Tiểu Hồng ghé vào vách tường nhẹ nhàng bò đi mất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lát sau đã tới tối.

Bình luận

Truyện đang đọc