NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

"Đi tìm chết đi!"

Chỉ nhìn thấy vũ nữ kia bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, tập kϊƈɦ tới phía thiếu niên gầy yếu.

Tô Yên nhíu mày một chút, trực tiếp chạy vội qua.

Phanh!

Vũ nữ kia còn chưa kịp tới gần thiếu niên thì đã bị Tô Yên ném đi ra ngoài.

Nàng ta trực tiếp bị đạp xuyên qua vách tường.

Những vũ nữ còn lại sợ tới mức ngồi xổm trêи mặt đất run bần bật, một bên thét chói tai một bên khóc thút thít.

Tô Yên bất thình lình xuất hiện, đánh gãy yến hội tư nhân nho nhỏ này.

Một nam tử đối diện Tô Yên nhìn một chút, sau đó ha ha nở nụ cười

"Lộ huynh, không nghĩ tới huynh còn có một phụ tá lợi hại như vậy a."

Nói xong, nam tử kia nhíu chặt hai mày

"Là nhân loại, lại còn là nữ tử?"

Nói xong, chậc chậc hai tiếng, lắc cây quạt, sợi tóc bay lên

"Xác thật bất phàm."

Nói xong, nam tử kia ngược lại nhìn về phía người ngồi ở chủ vị, cười nói

"Yêu Vương cũng có hứng thú với nữ tử này?"

Tô Yên nghe hai chữ Yêu Vương liền nghiêng đầu nhìn qua, theo đó liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Người kia rất tuấn mỹ.

Hắn mặc một thân áo đen, tóc đen dài buộc ở phía sau, mang theo một vẻ lười nhác cùng ngông cuồng.

Khi hắn buông hạ ánh mắt, tựa hồ không có lực sát thương gì.

Chỉ là mí mắt vừa nhấc, cái loại hắc ám như muốn đem người còn lại cắn nuốt làm trái tim đều rung động, nhịn không được muốn tránh né.

Hai người tầm mắt giao nhau.

Tô Yên sửng sốt.

Sau đó lập tức quay đầu lại nhìn người được mình che chở đằng sau.

Thiếu niên gầy yếu, diện mạo trắng nõn xinh đẹp.

Chỉ là giống như sinh bệnh, trêи mặt mang theo một loại tái nhợt không bình thường.

thiếu niên kia nhìn Tô Yên, ho khan một tiếng

"Đa tạ."

Thanh âm suy yếu kia khiến cho người nghe nhịn không được cảm thấy đau lòng.

"Răng rắc" tiếng chén lưu li bị bóp nát tan vỡ.

Rượu theo tay Yêu Vương chảy xuôi xuống.

Tô Yên lập tức lùi lại hai bước, cách thiếu niên kia rất xa.

Sau đó mở miệng

"Ta cứu ngươi là ngoài ý muốn."

Bởi vì không thấy rõ người, chỉ là nhìn thân hình thiếu niên này cảm thấy giống Lục, liền theo bản năng ra tay cứu.

Sau khi cứu xong mới phát hiện, hình như cứu lầm rồi.

Lại còn có một vấn đề là....... Cô có vẻ đã đi rất nhiều năm rồi.

Bởi vì Lục hiện tại đã trưởng thành và thực......mạnh.

Tô Yên Vừa nghĩ vừa nhìn xem người ngồi ở chủ vị kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn có thể đã quên cô rồi hay không?

Dù sao lúc bọn họ gặp nhau là khi hắn còn nhỏ.

Hơn nữa ở bên nhau cũng chỉ có một năm, bình thường hai người giao lưu nói chuyện còn rất ít nữa.

Tô Yên đột nhiên xuất hiện, đánh gãy tiệc vui của bọn họ.

Lâm Trường Dã là người nhanh nhất phát hiện có gì đó không thích hợp.

Hắn cầm cây quạt ở đằng kia không ngừng quạt, trong chốc lát nhìn tiểu tử ốm yếu kia, chốc lát sau lại nhìn đến Yêu Vương.

Lại tiếp đó, nhìn đến nhân loại đứng bên cạnh kia.

Ân.

Ừm cái bùng binh này có vẻ hơi loạn à nha.

Không khí an tĩnh lại.

Lâm Trường Dã mở miệng

"Không biết cô nương làm sao đi vào được Dã Vị tửu lâu này?"

Tô Yên

"Chỉ đi vào thôi."

Lâm Trường Dã

"A?"

Chưởng quầy còn dám cho người đi vào?

Thực mau, Lâm Trường Dã liền hiểu rõ ý tứ trong đó.

Chỉ sợ, chưởng quầy kia thấy Tô Yên là nữ tử nhân loại, liền cho rằng đây là ý của Yêu Vương.

Lâm Trường Dã quạt cây quạt, như suy tư gì đó, mở miệng

"Nữ tử nhân loại quấy rầy chúng ta, theo lý mà nói là phải chết ở nơi này. Ngươi có cái gì muốn nói không? Nếu không, ta sẽ phái người động thủ."

Đây là lần đầu tiên Tô Yên thấy một người có thể nói việc giết người mà lại nhẹ nhàng như xử lý việc nhà như vậy.

__

Huhu chắc tui ngáo thật rùi, hôm qua đã cbi up chương mà lại hổng có nhấn vào "publish" chứ lị.

Hôm nay vào thấy 1 ngày chưa up mà tá hỏa lunnn.

Bình luận

Truyện đang đọc