NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ngày qua ngày.

Đảo mắt đã qua 3 tháng.

Phong Huyền được Tô Yên tỉ mỉ chiếu cố, cũng đã hết ho khan.

Sắc mặt cũng tốt lên không ít.

Ít nhất hiện giờ, hắn hành động tự nhiên.

Nhìn qua không khác gì người khoẻ mạnh bình thường.

Ngày hôm đó, Tô Yên nhận được thư của Thương sư huynh.

"Tìm Lâm Nhu, cùng nhau đi đến núi Quảng An trừ ma giáo, bảo vệ chính đạo."

Núi Quảng An gần đây vô cùng loạn.

Bên kia núi chính là địa bàn của Ma giáo.

Nghe nói cây thánh thụ của Ma giáo vừa mới kết ra quả Chu Tiên.

Nghe nói quả Chu Tiên kia rất kì diệu, có thể tăng tu vi, bổ nội thương.

Trăm năm mới kết trái một lần.

Vốn dĩ đã tới thời điểm cây kết trái.

Nhưng kết quả lại không thấy một quả nào.

Bởi vì việc này, Ma giáo nội chiến gay gắt.

Giáo chủ ma giáo vô cùng tức giận.

Những hộ pháp canh gác bảo vệ cây Thánh liền bị xử chết.

Các đại môn phái khác đều cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền tính toán một lần đánh hạ Ma giáo.

Thương sư huynh đã đi tới núi Quảng An từ sớm.

Bởi vì thời gian Tô Yên tớ phái phái Thương Hồng ngắn ngủi, tu vi nông cạn.

Nhưng lại có thiên phú tốt.

Cho nên Thương sư huynh không muốn Tô Yên cùng Lâm Nhu tham gia trận đánh này.

Lâm Nhu đã biến mất hơn ba tháng, chờ đến khi Tô Yên tìm được nàng ta, phỏng chừng trận đánh đã sớm kết thúc.

Chỉ cần bồi dưỡng Tô Yên cùng với Lâm Nhu, tương lai khẳng định là hạt giống tốt của phái Thương Hồng.

Cho nên, hai người nhất định không thể tham gia cuộc chiến này.

Tô Yên nhìn bức thư.

Tìm Lâm Nhu?

Tu Tiên giới này rộng lớn như vậy, trừ phi nàng ta tự nguyện muốn xuất hiện, bằng không không có khả năng tìm được.

Nàng đang nghĩ ngợi.

Phía sau liền truyền tới tiếng gọi.

"Chủ nhân."

Vừa lên tiếng, Phong Huyền đã đi tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.

Phong Huyền lập tức gục đầu trêи vai Tô Yên.

Bày ra bộ dáng nhóc yếu ớt đáng thương cầu người chiếu cố.

Hắn nhìn thấy nội dung bức thư, lông mi run rẩy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chủ nhân, người phải rời khỏi ta sao?"

Tô Yên một tay cầm bức thư, một tay ôm lấy hắn, giữ hắn không ngã.

"Ừ, ta phải đến núi Quảng An."

Dứt lời, Phong Huyền liền ho khan.

Sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, dựa vào người Tô Yên, nhìn qua thật vô lực.

"Khụ khụ, chủ nhân, người muốn để ta một mình ở đây sao?"

Âm thanh của hắn thật ủy khuất.

Từng câu từng chữ, hết sức ỷ lại nàng.

Tô Yên nhìn dáng vẻ của hắn.

Nàng vốn dĩ không tính toán dẫn hắn đi.

Dù sao thấy hắn suy yếu thành cái bộ dạng này, đường đi xóc nảy như vậy, dưỡng bệnh thực sự không tốt.

Nhưng thấy hắn không muốn một mình ở lại đây.

Nàng vừa vỗ lưng hắn, vừa lên tiếng.

"Uống thuốc chưa?"

Phong Huyền đầu để trêи vai Tô Yên, ôm nàng, một câu cũng không nói.

Tô Yên nghiêng đầu

"Không uống sao?"

Phong Huyền thấp giọng

"Chủ nhân còn muốn bỏ mặc Phong Huyền, uống thuốc có ích gì?"

Rõ ràng là rất tức giận mà chất vấn nàng. Nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại mang theo ai oán, giống như hắn đang bị vứt bỏ.

Khiến cho người khác không yên lòng.

Nàng ôm lấy hắn đi vào trong phòng.

Vừa đi vừa nói

"Thân thể chàng không tốt. Đường đến núi Quảng An lại xóc nảy, không phù hợp để dưỡng bệnh."

Phong Huyền hạ mí mắt, lông mi run run

"Nhưng nếu chủ nhân rời đi, ta sẽ chết."

Tô Yên lắc đầu

"Không đến mức đó."

Có cỏ thánh âm, chỉ cần uống thuốc hàng ngày đúng giờ, làm sao chết được?

Phong Huyền giống như giận dỗi

"Đến mức đó."

Nói xong, không biết là do hắn tức giận hay vì sao mà ho không ngừng.

Tô Yên cầm bát thuốc trêи bàn đưa đến bên miệng hắn.

Hắn không chịu uống, chỉ giơ tay ra đỡ lấy cái bàn, cúi đầu không thèm nhìn Tô Yên.

Nàng đành mở miệng

"Chàng uống thuốc trước đã."

"Chủ nhân không cần Phong Huyền, cần gì phải quản ta sống hay chết làm gì?"

Cũng không biết Tô Yên ba tháng nay chăm sóc hắn lại chăm ra thế nào.

Nhóc đáng thương trước kia tính tình càng lúc càng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc