NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên chỉ nâng một chút mí mắt nhìn Cơ Ngọc.

Một câu cũng không nói, xoay người, đi vào hầu phủ.

Cơ Ngọc sửng sốt, ba bước cũng thành hai, kéo lại tay Tô Yên.

"Hầu gia...."

Hắn ra tiếng, hai chữ này vừa ra.

Tay hắn bắt lấy Tô Yên, đã bị ném ra.

Tô Yên từng bước một đi về phía trước, lúc này, Lan Chi cũng xuyên qua mưa to chạy tới.

"Tiểu hầu gia, đại phu đã xem vết thương cho lão gia, máu đã ngừng chảy, không có gì đáng ngại. Ngài không có việc gì chứ?"

Tô Yên nghe Lan Chi nói, nhắm mắt lại, ẩn ẩn có thể phân biệt chút.

Sau đó, ra tiếng

"Giữ cửa, không cho phép bất cứ ai tiến vào."

Lan Chi gật đầu

"Vâng!"

Từng bước một đi vào trong viện của mình.

Cơ Ngọc từ trước đến nay thanh lãnh không nhanh không chậm, hiện giờ cũng mất thần thái.

Hắn chạy qua mưa to, ý đồ ngăn lại Tô Yên.

Trên mặt hoảng loạn cùng trong mắt vô thố, mắt thường cũng có thể phân biệt ra.

Tô Yên nhìn cái người này lại lần nữa che ở trước mặt nàng.

Nàng hít sâu một hơi

"Có chuyện muốn nói cùng ta?"

Chẳng sợ thanh âm đã tận lực bằng phẳng.

Nhưng nghe tới, vẫn là mang theo tia không kiên nhẫn.

Cơ Ngọc nhìn nàng, muốn để chính mình không cần quá hoảng loạn.

"Hầu, hầu gia muốn đi đâu? Cơ Ngọc đi cùng ngài."

Tô Yên cúi đầu, nắm chặt tay

"Nói trọng điểm."

Cơ Ngọc không biết như thế nào, nhìn bộ dáng nàng xa cách không kiên nhẫn như vậy.

Hắn không thể nói thành lời.

Thật lâu sau, rốt cuộc một câu

"Hầu gia, ta có thể giải thích."

Tô Yên nghe hắn nói chuyện một chút một chút, nàng lôi kéo cổ áo mình, tay dính máu, đụng vào chỗ cổ liền lây dính vết máu.

Nàng sắc mặt trầm tĩnh, từng câu từng chữ

"Giải thích thân phận của chàng?

Nói sự tình lúc này đây có quan hệ cùng chàng.

Hay là muốn nói, chàng kỳ thật cũng không chỉ đơn giản là một nam kỹ?"

Nàng không phải là muốn chất vấn, chỉ là muốn nói chuyện này cho mau xong một chút.

Nề hà, phối hợp với khẩu khí không kiên nhẫn này.

Nghe như thế nào đều là cảm thấy nàng tức giận, như thể nhìn Cơ Ngọc chỗ nào cũng không vừa mắt.

Cơ Ngọc thân thể cứng đờ, duỗi tay muốn giữ chặt tay Tô Yên.

Tô Yên nhắm mắt lại

"Có chuyện gì chờ hết mưa rồi lại nói cùng ta, Lan Chi, nhớ rõ canh cửa, ai đều không cho vào."

"Vâng."

Nói xong, Tô Yên lướt qua Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc giằng co ở trong mưa to.

Tay còn duy trì tư thế muốn nắm tay nàng.

Trên bầu trời, một tia chớp xẹt qua.

Chiếu cả tòa hầu phủ nháy mắt sáng ngời lên.

Chỉ có thể nhìn đến Cơ Ngọc vẫn không nhúc nhích, đứng ở chỗ đó, phảng phất như là một bức tượng.

Tô Yên vừa vào trong phòng, liền đóng cửa lại.

Thoát quần áo ướt đẫm, dùng chăn bọc lên chính mình, ngã xuống giường.

Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ.

Sau đó cảm thấy, lúc này ký chủ khó được nhẫn tâm đối với nam chủ đại nhân đâu.

Ngẫm lại lúc trước, ký chủ chính là không đành lòng làm nam chủ đại nhân thương tâm khổ sở.

Dù có là ngày mưa, cũng vẫn như thế.

Lúc này đây, tất nhiên là khác với phía trước.

Đây vẫn là lần đầu tiên, Tô Yên ở trong mưa ngốc lâu như vậy.

Ngốc đến nàng sắp mất đi lý trí, làm ra một ít sự tình không khống chế được.

Trận mưa này vẫn luôn kéo dài đến sau nửa đêm, mới rốt cuộc ngừng lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, lại là một một ngày ánh nắng tươi.

Tô Yên chui ra từ trong một đống chăn.

Chớp chớp mắt.

Mềm ấm mà vô hại.

Trong mắt biểu tình đã khôi phục như cũ.

Tất cả đều trở về bình tĩnh.

Tiểu Hoa nãi thanh nãi khí thanh âm

"Ký chủ, chào buổi sáng a ~~"

Tô Yên cũng nhu hòa trả lời một tiếng

"Chào buổi sáng."

Vừa nghe đến thanh âm ký chủ, Tiểu Hoa liền biết, nàng bình thường rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc