NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Sắc mặt Vu Tổ trắng toát dọa người, bóng ma bao phủ lại, làm người cảm thấy e ngại.

Gã duỗi tay, dùng sức cầm lấy bầu rượu trong tay Tô Yên.

Ngửi ngửi miệng bình, Vu Tổ cười âm trầm, "Thuốc ta đã cho ngươi, tại sao lại không thả vào?"

Tô Yên không nói gì.

Vu Tổ mở nắp ra, đưa tới trước mặt Tô Yên, "Nghe nói ngươi có một đệ đệ, năm nay tám tuổi. Ngươi và phụ mẫu ngươi đều rất thương yêu nó."

Tô Yên chậm rãi móc viên thuốc từ trong tay áo ra.

Trong ánh mắt chăm chú của Vu Tổ, tự tay thả vào bầu rượu.

Sau đó, Vu Tổ cười, khàn khàn âm trầm, "Nếu ngươi có thể làm Tam điện hạ uống, vậy phụ mẫu ngươi, đệ đệ ngươi, và ngươi ngươi, đều sẽ bình an không xảy ra chuyện gì."

Dừng một chút, "Nhưng nếu như..., ta phát hiện ra ngươi giở trò, các ngươi đều phải chết."

Tiểu Hoa trong khuyên tai hừ hừ một tiếng, "Người xấu."

Vừa nói Vu Tổ vừa đưa bầu rượu vào trong tay Tô Yên.

Vẫn là Đại điện hạ càng sâu mưu viễn lự(*), biết nha hoàn này có khả năng giở trò, bảo gã tới đây xem thử.

(*): Mưu kế thâm sâu, nhìn xa trông rộng

Quả nhiên, một nữ tử, thật sự không làm được việc lớn.

Vu Tổ thấy Tô Yên cúi đầu, cho rằng nàng bị lời nói của gã dọa sợ.

Bàn tay trắng toát của Vu Tổ nâng lên, vỗ vỗ vào cánh tay Tô Yên.

Đây là tát một cái, rồi lại cho táo ăn.

"Ngươi không có đường lui, nếu chuyện này bại lộ, bị người phát hiện ngươi là mật thám, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống tới ngày mai? Nhưng chỉ cần ngươi làm tốt, Đại điện hạ hứa vinh hoa phú quý, không lo áo cơm."

Sau khi nói xong, Vu Tổ nghe được có tiếng bước chân, nhanh chóng rời đi.

Tô Yên lẳng lặng ngây người một lát, quơ quơ bầu rượu trong tay.

Đi ra ngoài.

Chờ đến khi nàng đi tới bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết vì sao người trên đài đã chuyển thành công chúa Trục Nhật Quốc.

Bên cạnh vị công chúa Âu Dương Linh này, còn có một con hổ trắng.

Ở trên đài, còn có một vài thị vệ ngã xuống không thể đứng lên, hình như vừa nãy đã xảy ra một cuộc chiến.

Xuân Hoa nhìn thấy Tô Yên bưng rượu trở về, túm cánh tay nàng giải thích, "Vị công chúa này thật đúng là lợi hại, có thể dạy dỗ con hổ kia nghe lời mình, mười vị thị vệ cao thủ cùng tiến lên cũng không thắng, thật là thần kỳ."

Tô Yên liếm liếm môi, nhìn thoáng qua trên đài.

Đại để là cảm thấy con hổ này có tính nguy hiểm, xung quanh đài đều có thị vệ trông chừng.

Còn có vài thị vệ đang được người đỡ từ trên đài xuống.

Khi đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ho khan của sứ thần Trục Nhật Quốc.

Âu Dương Linh dừng lại, hai tay đặt ở sau lưng, nhìn quét mọi người ở đây.

Nguyên bản, đây là cực kỳ không lễ phép.

Nhưng tư thái của nàng ta linh động tùy ý, làm người bị hấp dẫn bở thần thái của nàng ta, vậy nên xem nhẹ những hành động của nàng ta. "Nghe nói người tài giỏi của Hiên Viên quốc xuất hiện lớp lớp, người dũng mãnh phi thường không ít. Vốn định kiến thức kiến thức, chỉ là... thật sự làm Linh Nhi quá thất vọng."

Lắc chân của Âu Dương Linh phát ra tiếng vang dễ nghe theo từng cử động của nàng ta.

Toàn trường an tĩnh, sắc mặt Hiên Viên Hoành Hoa cũng rất khó coi.

Mấy chục cao thủ, cầm kiếm thương đều bị đánh bại, thật sự không có mặt mũi.

Tướng quân Lâm Lệ Cường cũng cực kỳ tức giận, vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, muốn lên đài đánh thử một trận, nhưng thấy Triệu thừa tướng ra dấu không cho lên đài, bèn vẫn luôn dày vò ngòi tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc