NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Tô Yên chỉ nhìn lướt qua hắn một lần.

Nhìn bộ dáng tôi tăm mang theo sự tức giận của hắn.

Vì cái công chúa này, mà muốn hung nàng?

Nàng mím môi chặt hơn.

Lời nói, cơ hồ là buột miệng thốt ra, "Ta chán ghét ngươi, ta không cần ngươi!"

Nói xong, xoay người rời đi.

Mặc kệ hơn một chục ánh mắt xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu còn dám cản nàng.

Nàng sẽ bảo Tiểu Hồng cắn bọn họ.

Hiên Viên Vĩnh Hạo bởi vì câu nói của nàng mà sắc mặt càng thêm khó coi, "Đứng lại!"

Ba bước cũng thành hai bước đi qua, cản Tô Yên lại.

Lúc này Tô Yên làm gì còn tí sức nào?

Vừa nãy đánh nhau đã hao hết sức lực trong cơ thể nàng.

Đứng còn sắp không đứng được.

Hắn cản nàng, Tô Yên làm gì còn sức mà phản kháng?

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu chặt mày, vẫn để ý lời nói lúc nãy của nàng, "Bổn cung là ngươi nói không cần là có thể không cần? Ai cho ngươi lá gan nói không cần?"

Tô Yên trong lòng đang buồn bực, cúi đầu không muốn nói chuyện với hăm.

Bên cạnh, tiếng khóc của nha hoàn kia lại vang lên

"Điện hạ! Điện hạ!! Xin người! Xin người làm chủ cho công chúa của ta!!"

Tô Yên nghe nha hoàn kia nói chuyện, nhìn nhìn lại vị công chúa kia, trong lòng càng thêm buồn bực.

Nàng mím môi, viên đá quý trên cổ tay phát sáng, nàng dùng sức, một chưởng vỗ xuống vai Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Nàng muốn hắn cách xa mình một chút

Làm sao biết, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại chịu đựng, bàn tay nắm chặt tay nàng không buông ra.

Nháy mắt, đôi môi hắn đã trở nên tái nhợt, "Điện hạ!"

"Điện hạ!!"

"Điện hạ!!"

Giọng nói không hẹn mà lại cùng vang lên từ bốn phương tám hướng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắ xuống, khuôn mặt lập tức trở nên yếu ớt, "Ngươi muốn giết ta?"

Giọng nói của hắn thong thả suy yếu, làm người ta chỉ vừa nghe thôi đã cảm thấy đau lòng.

Tô Yên vốn dĩ rất tức giânn, nhìn sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, ngây ngẩn cả người.

Nàng cảm thấy trái tim mình rất đau.

Nàng nuốt nước bọt, tựa hồ có chuyện muốn nói.

Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại giành trước.

Chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói, sắc mặt bạch dọa người, "Đã nhiều ngày không thấy, ngươi có từng nhớ bổn cung? Nhìn ngươi, vẫn ăn ăn ngủ ngủ, có thể nói chuyện vui vẻ nói chuyện với Thừa tướng hơn một nửa canh giờ, cũng không thèm hỏi đến chuyện của bổn cung, có thể có có thể không, Tô Yên, ngươi có từng thích bổn cung chưa?"

Hắn gác đầu lên vai nàng, ngữ khí chậm rãi, "Ngươi nói ngươi chán ghét bổn cung, không cần bổn cung, vậy ngươi muốn ai?"

Giọng nói yếu ớt, lúc nói, mí mắt giật giật, con ngươi đen nhánh đảo qua Thừa tướng Triệu Tử Yến.

Thừa tướng đại nhân cũng cảm thấy cực kỳ oan uổng.

Bị tầm mắt của điện hạ đảo qua, sao lại giống như bắt gian tại trận vậy.

Tô Yên vốn dĩ bởi vì chuyện của công chúa mà làm cho rất tức giận.

Kết quả bị Hiên Viên Vĩnh Hạo đầu tiên là ăn nàng một chưởng, lại nói như vậy, con tức biến mất hơn một nửa.

Sau đó lại cẩn thận tự hỏi vấn đề của hắn

Nửa ngày lúc sau, chậm rì rì nói: "Ta, ta thích ngươi."

Hiên Viên Vĩnh Hạo sửng sốt, nụ cười còn chưa kịp xuất hiện trên môi.

Lại nghe Tô Yên nhíu mày nói một câu, "Nhưng ngươi muốn cưới cái công chúa này, cho nên sau này ta... "

Lời còn chưa nói xong, đã bị Hiên Viên Vĩnh Hạo chặn ngang lại, "Ai nói với ngươi ta muốn cưới nàng?"

Hai người đang nói, nha hoàn bên cạnh lại lần nữa chen vào nói: "Điện hạ! Bâh giờ công chúa hơi thở thoi thóp thân bị trọng thương, chẳng lẽ điện hạ thật sự không màng giao tình với Trục Nhật Quốc? Mong điện hạ chém chết yêu nữ này, để giữ gìn hoà bình của hai nước!"

Tô Yên hừ một tiếng, sớm biết rằng vừa nãy không nên chọc nàng ta một nhát, nên làm Tiểu Hồng cắn nàng ta luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc