NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tỳ nữ lại nói

"Cơ Ngọc kia xuất thân từ câu lan ngõa xá.

Một người xuất thân hèn mọn như vậy, ngày ngày ở bên hầu gia, khó tránh khỏi sẽ làm hầu gia lây dính một ít tật không tốt."

Nói xong, sắc mặt Kha Ngọc căng thẳng.

Sau đó, lại nghe tỳ nữ kia nói

"Kha Ngọc công tử, đây không phải là muốn ngài nịnh nọt lấy lòng, chỉ là muốn cho hầu gia đi lên chính đạo.

Nếu là Cơ Ngọc kia giống ngài, xuất thân đàng hoàng cũng liền thôi.

Thân phận hắn như vậy, nếu là để người bên ngoài biết tiểu hầu gia bị một tiểu quan thanh lâu mê hoặc.

Sợ là mất hết mặt mũi hầu phủ a."

Tỳ nữ này nói chuyện thật sự lợi hại.

Một câu một câu, nghe khiến cho người cảm thấy, tựa hồ... rất có đạo lý.

Rõ ràng, thần sắc Kha Ngọc từ rối rắm cũng chậm rãi trở nên bằng phẳng, hiển nhiên là bị thuyết phục rồi.

Sau đó, tỳ nữ kia thêm một câu

"Công tử, tiểu hầu gia sắp trở lại, ngài quay người đi."

Kha Ngọc cúi đầu, trong đầu xẹt qua một màn ngày đó Tô Yên đứng cúi đầu hôn Cơ Ngọc.

Gương mặt bắt đầu phiếm hồng.

Quay lưng lại, tay chặt chẽ nắm chung trà.

Tiếp đó, tỳ nữ kia nghe được ngoài sân truyền tới tiếng vang.

Tỳ nữ từ đình hóng gió đi xuống, đi tới cửa.

Người bước vào là Tô Yên.

Tỳ nữ vội vàng thi lễ

"Hầu gia, công tử ở đình hóng gió chờ ngài."

Tô Yên theo bản năng liếc mắt tới đình hóng gió nhìn một cái.

Thấy một người mặc bạch y, cong thân, không biết đang xem cái gì.

Từ trước tới nay, Tô Yên dần quen với việc mỗi lần trở về Cơ Ngọc luôn ở đình hóng gió chờ nàng.

Cũng không có nghĩ nhiều, đi tới chỗ đó.

Nàng đi lên đình hóng gió, cầm điểm tâm trên bàn lên, nghi hoặc hỏi

"Đang xem cái gì vậy?"

Lúc nói, ánh mắt nàng từ điểm tâm dời đi, nhìn về phía " Cơ Ngọc ".

Chỉ là vừa nhìn, Tô Yên liền dừng động tác ăn điểm tâm lại.

Thân thể dừng một chút.

Dù chỉ là một bóng dáng, nàng vẫn nhìn ra.

Người này cũng không phải Cơ Ngọc.

Nàng chớp chớp mắt, trái phải quét một vòng.

Kha Ngọc xoay người lại, trên mặt mang theo đỏ ửng còn chưa rút đi

"Không, không xem cái gì."

Nói xong, Kha Ngọc dâng chung trà trong tay lên.

"Hầu gia, mời dùng trà."

Tô Yên không trả lời, cũng không rời đi.

Thậm chí điểm tâm trong tay cũng không ăn, lại lần nữa đặt lại ở trên mâm tròn.

Nàng hỏi

"Cơ Ngọc đâu?"

Kha Ngọc có chút khẩn trương, ấp úng ra tiếng

"Không biết."

Tô Yên nhìn hắn một cái, cúi đầu, móc một khối dâu tây kẹo sữa từ trong túi ra.

Nàng đã thật lâu chưa ăn thứ này.

Vị diện này ăn đặc biệt ít.

Nghĩ như vậy, lột vỏ kẹo, ăn viên kẹo trắng trắng nộn nộn vào trong miệng.

Một cỗ hương vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong không khí.

Bởi vì thân thể Tô phụ cũng đã gần khỏi hẳn, cho nên hôm nay liền kêu Tô Yên đối luyện cùng ông mấy chiêu.

Trên trán nàng còn có mồ hôi chưa khô.

Kha Ngọc từ trong lòng ngực móc ra một khối khăn trắng tinh.

Đưa qua

"Hầu gia, ngài lau lau đi."

Tô Yên nhìn kia Kha Ngọc một cái, lắc đầu

"Không cần."

Nàng vừa nói xong, thân thể Kha Ngọc liền cứng lại rồi.

Từ khi hắn xoay người, hầu gia liền thay đổi thành một người khác.

Cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không cần.

Hoàn toàn bất đồng với những gì hắn nhìn thấy lúc trước.

Là chỗ nào xảy ra vấn đề sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây, cửa sân truyền đến thanh âm.

Chỉ thấy Cơ Ngọc đi đến.

Trong tay cầm theo điểm tâm Tần trai.

trên đầu hắn thấm mồ hôi, cũng là một thân bạch y, đứng ở chỗ đó.

Ánh mắt hắn nhìn đình hóng gió chỗ hai người.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, cũng không biết đang nói chút cái gì cùng người kia.

Cơ Ngọc đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm một chỗ kia.

Vẫn không nhúc nhích.

Bình luận

Truyện đang đọc