NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên trầm mặc một lúc

"Tô Vân Vân."

Ba chữ Tô Vân Vân rơi xuống, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm hô nhẹ

"Mấy năm nay ba mẹ không giáo dục mày sao? Cho nên mày không biết lễ phép như vậy?"

Thanh âm bên kia cao lên, có cảm giác như trưởng bối đang dạy bảo.

Tô Yên không nói gì.

Sau đó, đối phương nói lại.

"Ngày mai giữa trưa, trở về ăn tối."

Tô Yên còn chưa mở miệng, đối phương đã nói tiếp

"Tô Yên, mày nên biết trong gia đình này, mọi quyết định mày đều không có quyền từ chối."

Nói xong, bên kia không chút khách khí cúp điện thoại.

Tô Yên ngồi trên ghế sofa.

Tô Vân Vân, chị gái nguyên thân.

Du học nước ngoài.

Là một nghệ sĩ piano.

Từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều.

Không biết có phải do từ nhỏ được nuông chiều quá hay không.

Tô Vân Vân không bao giờ coi trọng người em gái là nguyên thân.

Có định kiến ​​sâu sắc cùng khinh bỉ.

Đối với việc nguyên thân gả cho Phượng Quốc Nguyên hơn cô gần 40 tuổi.

Tô Vân Vân rất đồng ý.

Trong mắt cô ta, nguyên thân có thể gả cho Phượng Quốc Nguyên là cô tốt số.

Nguyên thân rất chán ghét người chị gái này.

Tiểu Hoa thân là một hệ thống lợi hại.

Tự nhiên là biết tất cả những điều này.

Nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị định về đó sao?"

"Đúng"

"Khi chị qua đó, bọn họ chắc chắn lại đưa chị qua cho Phượng Quốc Nguyên."

"Ừ"

"Vậy sao chị còn về?"

"Tô Vân Vân biết số điện thoại ở đây."

Nếu cô ta biết số điện thoại bàn ở đây, chắc chắn cô ta cũng sẽ biết nơi này.

Không có nơi nào để trốn.

Chỉ có thể trở về.

Chẳng mấy chốc, đêm đã khuya.

.....

Trong bệnh viện.

Phượng Dung đang ngủ trên giường.

Hắn nhíu chặt lông mày, những giọt mồ hôi chảy xuống.

Dường như là nằm mơ.

Hắn vật lộn giãy giụa khó khăn.

Sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Cho đến khi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên mở mắt.

Phượng Dung thở hổn hển.

Hắn lập tức ngồi dậy.

Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Quần áo bệnh nhân trên người hắn ướt đẫm mồ hôi.

Phượng Dung nhắm mắt lại.

Sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm lên tiếng

"Tô Yên."

Yết hầu lăn lộn, ngữ khí ý vị thâm trường.

Phượng Dung biết Tô Yên.

Trước khi gặp cô, đã sớm biết.

Ý trên mặt chữ.

Bắt đầu từ năm năm trước, không biết tại sao, hắn luôn nằm mơ.

Như những mảnh vỡ ký ức đan xen vào nhau.

Đôi khi, là hình ảnh nam sinh mặc đồng phục đưa một cô gái về nhà, mua cho cô ấy một gói kẹo.

Đôi khi, là hình ảnh một nam tử thời cổ đại cố gắng hết sức để nhét kẹo vào trong tay nữ tử.

Lại có lúc, là hình ảnh một nữ tử nhét kẹo cho nam tử ăn.

Trong mộng, dù những nữ tử đó đều có khuôn mặt khác nhau, nhưng đều được gọi là Tô Yên.

Đều có một đôi mắt làm người khắc sâu vào tâm trí.

Vốn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Sau đó, tình cờ biết được cha của hắn lại muốn cưới vợ, cưới người tên là Tô Yên.

Trong lòng hắn tò mò.

Hắn định về nhà nhìn một cái.

Chỉ là khi hắn về nhà, mẹ kế nhỏ Tô Yên đang đi ra khỏi phòng tối.

Khi nhìn thấy cô, bộ dáng trong mộng và ngoài đời đều không giống nhau.

Hắn cảm thấy hành vi của mình có chút buồn cười.

Nào biết, cô thế mà dễ dàng đánh ngã vệ sĩ của hắn.

Lúc đưa cô về, cô cũng từ trong túi lấy ra viên kẹo.

Cô hình như rất thích ăn kẹo.

Mà sau mỗi một lần tương ngộ, Phượng Dung luôn cảm thấy cô đang dần dần dung hợp với người phụ nữ trong mộng.

Nhìn qua rất ngoan ngoãn, lại vô hại, sức bật lại rất mạnh, còn thích ăn đồ ngọt.

Cũng luôn dùng đôi mắt như hàm chứa ánh sáng nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc