NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Đại hoàng tử mời rượu xong, bèn cười lớn rời đi.

Bởi vì Âu Dương Linh bị Tô Yên làm bị thương, vội vã được nâng ra ngoài chữa trị.

Và con hổ trắng bị Tiểu Hồng cắn chết, cũng xuống đài.

Trường hợp có chút hỗn loạn.

Sắc mặt sứ thần Trục Nhật Quốc chỉ có thể cố gắng duy trì, ngồi thêm một lát, rồi nói muốn đi thăm hỏi bệnh tình của công chúa.

Tuy rằng xong việc không được tốt lắm, nhưng hoàng đế rất vui mừng.

Cuối cùng, thanh danh của Hiên Viên quốc cũng được bảo vệ.

Tại đây, còn làm ông ta phát hiện ra một nha hoàn hợp ý

Tuy rằng thân phận ti tiện một chút, nhưng hợp khẩu vị của ông ta.

Ăn nhiều thịt cá rồi, nếm thử món khai vị cũng không tồi.

Chờ sau khi sủng hạnh, cho cái thân phận, thưởng chút ngân lượng là được.

Ánh mắt của Hiên Viên Hoành Hoa lại nhìn về phía Tô Yên.

Chỉ một lát sau, hoàng đế cũng rời đi.

Vậy nên yến hội chào đón công chúa và sứ thần Trục Nhật Quốc kết thúc sớm hơn dự đoán.

Trên đường về tẩm điện

Tô Yên đỡ Hiên Viên Vĩnh Hạo, tửu lượng của hắn hình như hơi kém.

Chỉ uống một ly rượu, hắn vẫn luôn nắm chặt tay nàng, lại rất dùng sức.

Kéo hắn đi một bước, hắn sẽ đi một bước.

Nếu Tô Yên không đi, hắn cũng đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể kéo Hiên Viên Vĩnh Hạo từng bước trở về tẩm điện

Tô Yên đưa người đến mép giường, để hắn ngồi xuống, còn chưa kịp thở.

Nam Đường cũng đã phịch một tiếng đẩy cửa phòng ra, xông vào.

Tô Yên hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại nhìn, Nam Đường đã đi tới mép giường.

Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, "Các vị ngự y, mời từng người vào bắt mạch cho điện hạ."

Động tác nhất trí, hơn hai mươi vị ngự y nổi danh trong Thái Y Viện đều được Nam Đường mang đến.

Nói xong, Nam Đường nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lạnh băng dọa người.

Cuối cùng rít ra một chữ, "Mời."

Tô Yên tự nhiên đã nhận ra Nam Đường đột nhiên lạnh nhạt với nàng.

Chỉ là..., nàng nhìn về phía cánh tay đang cầm chặt tay mình.

Theo cái tay kia, nhìn về phía người đang rũ mắt, sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường.

Nàng chớp chớp mắt, lên tiếng: "Hắn không buông tay."

Giọng nói mềm mại ấm áp, cũng không thể đả động Nam Đường.

Ở trong mắt Nam Đường, Tô Yên hung thủ muốn giết điện hạ.

Cố tình, lại không thể giết nàng.

Loại cảm xúc không có chỗ phát tiết này, làm thái độ của Nam Đường với Tô Yên càng thêm lạnh băng.

Nhưng cho dù là như thế, lại có thể làm gì?

Điện hạ muốn nàng.

Dù chết cũng muốn

Chẳng sợ nữ tử này hạ độc muốn giết điện hạ, nhưng điện hạ vẫn nắm chặt tay nàng, không muốn làm nàng rời đi.

Nam Đường hít sâu một hơi, cảm thấy sự bình tĩnh của mình sắp sụp đổ

Chỉ đành làm lơ Tô Yên, để ngự y từng người đi vào bắt mạch.

Các ngự y đi vào nơm nớp lo sợ, nhìn kỹ ngoài cửa tẩm điện, vây đầy ám vệ.

Trong tay cầm kiếm.

Sau đó, ngự y từng người từng người bắt mạch.

Nửa canh giờ qua đi.

Hơn hai mươi ngự y tụ tập thảo luận, cuối cùng cũng có đáp án.

"Vị đại nhân này, thân thể điện hạ suy yếu, thiếu máu, lát nữa ta sẽ viết phương thuốc, điều trị thân thể cho điện hạ."

Nam Đường nhíu mày, "Ngoại trừ cái đó từ sao? Có dấu hiệu trúng độc không?"

Hai mươi ngự y nhìn nhau, rất là khó hiểu, "Trúng độc? Thân thể điện hạ chỉ suy yếu, không trúng độc."

Bình luận

Truyện đang đọc