NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là tu vi của Tô Yên còn bị áp chế.

Phải một tháng mới có thể khôi phục.

Hoa Khuynh vẫn chưa có biểu hiện mất kiên nhẫn.

Hai người bọn họ ở đến ngày thứ ba thì lên đường.

Một đường hướng thẳng ra ngoài thành, lúc đi ánh mắt Hoa Khuynh như có như không đảo qua người Tô Yên.

Thật lâu sau, hắn cười nhạt

"Ân nhân ngoan ngoãn đi theo ta như vậy, không hỏi đi đâu, không sợ ta sẽ bắt cóc nàng bán đi sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi lại

"Chàng sẽ sao?"

Hoa Khuynh gia tăng ý cười

"Ân nhân đã cứu ta, ta sao có thể nhẫn tâm xuống tay với ân nhân được?"

Bộ dạng ôn ôn nhu nhu, tuyệt đối không thể liên tưởng đến, trước đó vài ngày Hoa gia diệt môn do một tay hắn tạo ra.

Một lát sau, Hoa Khuynh chủ động giải thích

"Chúng ta sẽ đi đến thôn Xà Nhân, tìm kiếm một Thánh Khí."

Tô Yên gật gật đầu, không có hỏi nhiều.

Chuyện này, nàng cơ bản đã nghe Tiểu Hoa nói qua.

Theo như trong nguyên bản, nhân loại cùng yêu tộc không có bất cứ giao lưu gì với nhau.

Đây là pháp tắc mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Yêu tộc cũng chưa bao giờ nhìn qua nhân loại.

Cho nên sự kết hợp giữa nhân và yêu, tại đại lục huyền huyễn, rất ít xuất hiện, gần như không có.

Nhưng xà yêu thì lại không giống như vậy.

Người ở thôn Xà Nhân, toàn bộ thôn trang đều là nửa người nửa xà.

Thời xưa đồn rằng hậu duệ của xà yêu cùng nhân loại rất nhiều.

Xà tính tà dâm, xà yêu cũng thế.

Bọn họ phóng túng không hề cố kỵ ở chỗ nào.

Bất luận là nam xà yêu hay là nữ xà yêu đều chỉ muốn sung sướng nhất thời.

Khắp nơi đều có hạt giống phong lưu.

Sinh ra đứa con, người không ra người, yêu không ra yêu, bị người đời căm ghét, bị vứt bỏ.

Thời gian lâu dần số lượng những đứa trẻ nửa người nửa xà bị vứt bỏ càng ngày càng nhiều, từ đó nổi lên thôn trang như vậy.

Bọn họ không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về yêu tộc.

Quy định phạm vi hoạt động, sinh hoạt trong thôn không giao lưu với bên ngoài.

Nghe nói thôn xà nhân đã tồn tại được mấy ngàn năm, Yêu Vương đã từng thanh trừ bọn họ nhưng cũng không có diệt sạch.

Thánh Khí mà Hoa Khuynh muốn, chắc chắn ở đấy.

Từ lúc ra khỏi thành đến khi dần dần rời xa cửa thành.

Hoa Khuynh ngừng lại, dò hỏi

"Ân nhân đi đường có thấy mệt hay không?"

Tô Yên lau mồ hôi trên trán.

Tu vi nàng bị phong bế, không cách nào điều động linh lực, thế cho nên đi rất chậm.

Nàng liếm môi một chút

"Còn đi được."

Hoa Khuynh nhìn, bỗng nhiên duỗi tay, ôm chặt lấy cả người nàng.

Tô Yên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, người đã bay lên trời.

Nàng kinh ngạc.

Cúi đầu xem, không biết khi nào, Hoa Khuynh đã biến ra đuôi rắn.

Hắn ôm ngang lấy nàng, cúi đầu nhìn Tô Yên

"Ôm chặt lấy, nếu không sẽ bị rơi xuống."

Tô Yên thành thành thật thật duỗi tay, ôm cổ hắn.

Dính sát vào hắn, hai mắt nhắm lại.

Nhìn nàng thức thời như vậy, Hoa Khuynh cười ra tiếng.

Đuôi rắn đi rất nhanh.

Hơn nữa thêm cả tu vi của hắn.

Chỉ trong mấy giây đã không nhìn thấy cửa thành phía sau.

Sau một canh giờ.

Hoa Khuynh chậm rãi ngừng lại.

Hắn du đãng cái đuôi, tốc độ thả chậm lại, đi về phía trước.

Tô Yên chỉ trong chốc lát đã mở mắt.

Ngẩng đầu nhìn hắn một đường đi về phía Tây.

"Ta nhớ rõ trong sách đã từng ghi lại, thôn Xà Nhân sinh hoạt ở nơi mặt trời rơi xuống."

"Thôn trang nửa người nửa xà, vì hậu thế bất dung nên được thần thương hại, ban ân điển cho phép sinh sống ở nơi mặt trời rơi xuống, nếu muốn đi đến chỗ đó, phải đi một đường về phía Tây -《 Yêu Vương giáng thế 》"

Đây là một đoạn trích trong sách đó.

Giới thiệu về sự tình thôn Xà Nhân.

Hoa Khuynh cúi đầu, nhìn khuôn mặt đẹp đến một cách khoa trương kia của nàng.

Có lẽ là do hắn vừa mới chạy với tốc độ quá nhanh, gió cát bay vào mắt.

Khiến nàng chớp chớp mắt, trên má có chút cát sỏi, hốc mắt phiếm hồng, nhìn qua có chút chật vật.

Nhưng Hoa Khuynh lại thấy dáng vẻ nàng nhu nhược, chỉ có thể dựa vào hắn, thật là đẹp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc