Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
“Hắn không thích tôi, vậy hắn thích ai?”
Tô Cổ mặt lạnh tanh
“Hắn không thích nữ.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Cả Tô Tiểu Hồng và Triệu Phỉ Phỉ đều vô cùng sửng sốt.
Tô Cổ túm cổ áo Tiểu Hồng lôi ra.
Ấn Tiểu Hồng lên trêи xe rồi hôn một cái.
Tô Cổ nhếch mày, nhìn nữ sinh kia
“Hiểu chưa?”
Nữ sinh kia sửng sốt mất ba giây.
Đột nhiên hét lên
“A a a a a a a!!!!!”
Sau đó, bị dọa bỏ chạy.
Tô Cổ đang suy nghĩ, cân nhắc lợi hại của cách làm này.
Quay đầu lại.
Phát hiện Tô Tiểu Hồng đang loay hoay với cái đuôi rắn.
Trêи trán Tô Cổ nổi gân xanh.
Nắm chặt cái đuôi rắn kia rồi ném người vào trong xe.
Tô Tiểu Hồng không có thứ gì để cắn.
Bắt đầu cầm đuôi mình tự cắn, chớp chớp mắt
“Không nhịn được, không nhịn được!!”
Muốn cắn.
Ô ô ô ô ô, sớm biết vậy cậu sẽ không ăn miếng chocolate kia.
Tô Tiểu Hồng nhìn Tô Cổ ngồi ở bên cạnh, sau đó không nhịn được nữa, nghiêng người tiến gần vào Tô Cổ.
Ba giây sau
‘Uỳnh!!’
Đầu Tô Tiểu Hồng đập vỡ kính xe ô tô.
Phần đầu còn chui hẳn ra khỏi cửa sổ.
Tô Cổ vừa lái xe vừa nói
“Thu cái đuôi của ngươi lại. Không quản nổi, ta cũng không ngại cắt đi giúp ngươi.”
Tô Cổ trực tiếp uy hϊế͙p͙.
Tô Tiểu Hồng đành phải thu liễm lại.
Không biết có phải một quyền này của Tô Cổ có tác dụng hay không.
Tiểu Hồng Ngồi ngay ngắn trêи ghế phụ.
Sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Xe đi một đường về nhà.
Tô Cổ xuống xe.
Tô Tiểu Hồng sau khi phá hủy cả quán bar của người ta, liền ngủ luôn trêи xe.
Tô Cổ mở cửa ghế phụ.
Nhìn Tiểu Hồng ba giây.
Sau đó liền túm lấy cái đuôi nó, kéo người vào trong nhà.
Chờ thu thập Tiểu Hồng xong.
Tô Cổ lại đi ra ngoài.
……..
Trong một con hẻm nhỏ.
Một nam nhân hùng hùng hổ hổ đi trêи đường
“Cảnh sát cái mẹ gì chứ? Lão tử đã nói con rắn đó là do thằng Tô Tiểu Hồng kia biến thành, còn không tin lão tử. CMN! Cái gì mà ngoài ý muốn? Lão tử phải khiếu nại!”
Gã thanh niên vừa đi vừa xoa xoa cổ tay bị còng xiết đến sưng đỏ.
Đi đi đi đi.
Bỗng nhiên có người xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
Gã thanh niên nhíu mày.
Hùng hùng hổ hổ
“Mày là ai? Cút qua một bên, tâm tình lão tử không tốt, đừng để ông phải đánh mày!”
Gã nói xong.
Tô Cổ vẫn tiếp tục đi về phía gã.
Tung một chưởng.
Sau đó, lưu loát móc ra một con dao.
Đặt lên bàn tay gã thanh niên kia.
Gã ta sợ đến phát rung, không còn bộ dạng hống hách như vừa nãy nữa
“Đừng, đừng, tha mạng!! Đại ca tha mạng!!”
Tô Cổ
“Nghe nói mày nhìn thấy một người biến thành rắn trong quán bar?”
Gã thanh niên lập tức gật đầu
“Đúng đúng đúng!”
Vừa xác nhận xong, con dao nhỏ liền đâm thẳng vào lòng bàn tay gã.
Không gian vang vọng tiếng gào thét.
Tô Cổ hỏi lại
“Mày nhìn thấy sao?”
Gã thanh niên đổ mồ hôi lạnh
“Tôi, tôi thấy rõ ràng.”
Giọng nói run run, không biết mình nói như vậy có đúng không nữa.
‘Xụt’ một tiếng, dao nhỏ đâm ngập lưỡi, ghim bàn tay gã lên trêи tường.
Tiếng gào tê tâm liệt phế lại vang lên lần nữa.
“Không có! Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì hết!!!”
Tô Cổ nghe xong.
Lúc này mới vừa lòng, buông lỏng tay ra.
Móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi áo gã.
Lạnh nhạt nói
“Nếu như mày đã không nhìn thấy gì, vậy thì sau này đừng tùy tiện đi khắp nơi bịa chuyện thị phi. Về sau, nếu tao còn nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, tao sẽ tới tìm mày. Cắt lưỡi mày, chặt đứt tay mày. Cho dù mày trốn đi đâu, tao cũng đều có thể tìm được. Nhớ rõ chưa?”
Gã thanh niên kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Nhớ rồi, nhớ rồi.
Đúng đến thời điểm gã sắp ngất, Tô Cổ rút con dao ra.
Gã thanh niên nằm liệt trêи mặt đất, gấp gáp hít lấy hít để không khí.
Tô Cổ nhìn máu nhỏ giọt xuống khỏi con dao nhỏ.
Giây tiếp theo.
‘Cạch’ một tiếng.
Con dao nhỏ rơi xuống, cắm vào bùn đất trước mặt gã.
Chỉ còn lại chuôi dao.
Gã thanh niên kia sợ đến ngất xỉu.
Thu thập xong, Tô Cổ liền xoay người rời đi.
………….
Sáng hôm sau.
Tiểu Hồng tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong phòng khách.
Cậu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cái đuôi vô cùng đau.
Thử quăng quăng cái đuôi, nhìn trước, nhìn sau, không phát hiện ra Tô Cổ.
Lập tức thu hồi cái đuôi của mình.
Xong xuôi, cậu chạy vào trong phòng.
Vừa đi vào chưa bao lâu, Tô Tiểu Hồng hưng phấn ôm một hộp giấy chạy về hướng phòng Tô Cổ.
“Tô Cổ, Tô Cổ, Tiểu Hoa muốn hóa hình!”
Vừa kêu, vừa mở cửa phòng xông vào.
Sau đó, bị Tô Cổ ném ra ngoài.
Trước khi Tô Cổ đóng cửa, còn mất kiên nhẫn nói
“Ngậm mồm vào!”
Tô Tiểu Hồng ôm cái hộp, đi một vòng trong phòng khách.
Tuy rằng bị Tô Cổ đối xử như vậy, nhưng cậu vẫn vô cùng hưng phấn.
Ngồi trêи sofa cẩn thận nhìn cái kén màu trắng kia từng chút, từng chút nứt ra.
Chờ rồi chờ.
Đợi rồi đợi.
Không biết qua bao lâu.
Tô Tiểu Hồng nhìn đến thất thần.
Liền nghe thấy một tiếng rách rất nhỏ.
Một con bướm đang cố gắng chui ra khỏi kén.
Tô Tiểu Hồng ngạc nhiên
“Oa ~ bướm?”
Còn là một con bướm bảy màu nữa.
Ơ?
Sao con bướm này nhìn giống cầu vồng vậy nhỉ?
Nói xong, Tiểu Hồng liền chộp con bướm vào trong lòng bàn tay.
Muốn nghiên cứu kỹ càng.
Một âm thanh lạnh băng truyền ra từ cửa phòng Tô Cổ
“Thả nó ra.”
Tô Tiểu Hồng quay đầu, Tô Cổ đã đi tới sau lưng cậu từ khi nào.
Hắn mặc đồng phục gọn gàng tinh tế.
Tô Tiểu Hồng giống như có phản xạ có điều kiện, lập tức buông lỏng tay.
Tiểu Hoa rơi thẳng xuống bàn trà.
Nằm liệt trêи bàn vỗ cánh hai cái mới có thể động đậy.
Tiểu Hoa không dám trì hoãn, bay thẳng đến bên cạnh Tô Cổ, đậu xuống vai hắn.
Tô Tiểu Hồng bước tới gần, muốn chạm vào Tiểu Hoa nhưng lại bị Tô Cổ ấn đầu, không thể tiến lên thêm một bước.
Tô Cổ lạnh lùng
“Thay quần áo, đi học.”
Tô Tiểu Hồng vừa nghe liền héo.
“Không muốn đi học.”
Tô Cổ nghe cậu nói, đi về phía phòng bếp.
Cầm một miếng bánh mì nướng ăn.
“Lý do?”
Tô Tiểu Hồng ngồi xổm xuống trước ghế sofa, không nói lời nào.
Tô Cổ cầm bánh mì đi ra.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của Tiểu Hồng như lúc này.
Tô Cổ nhàn nhạt nói tiếp
“Không nói được lý do, vậy thì đi học.”
Tô Tiểu Hồng mếu máo
“Bọn họ đều ghét bỏ ta, đều nói ta là thằng ngốc!”
Được rồi.
Kỳ thật Tô Tiểu Hồng cũng không quá quan tâm người khác nói gì về mình.
Dù sao cũng không thể hung hăng bằng những lần Tô Cổ mắng cậu, chửi cậu được.
Nhưng trong trường học chẳng có chỗ nào vui để chơi, cậu muốn ở nhà chơi với Tiểu Hoa cơ.
Động tác ăn bánh mì của Tô Cổ cũng dừng lại.
Hắn cúi đầu, lên tiếng
“Được rồi, hôm nay không đi học.”
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức đứng dậy định đi về phòng.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Tô Cổ kéo ra ngoài.
Tô Tiểu Hồng mờ mịt
“Không phải là không đi học sao?”
Tô Cổ liếc mắt một cái
“Đi đánh người.”