NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Nếu muốn đánh nhau, một người chỉ biết học tập như Nguyên Hân Lâm đương nhiên không thể đánh lại Khương Nhiên.

Hơn nữa nhìn bộ dạng Nguyên Hân Lâm lúc này như con cá chết Khương Nhiên cũng lười tiếp tục đánh.

Rũ mắt, buông lỏng tay ra.

Nguyên Hân Lâm lập tức ngồi trên mặt đất, sắc mặt dần dần hòa hoãn.

Tô Yên duỗi tay lại túm túm cánh tay Khương Nhiên, "Chúng ta đi thôi."

Khương Nhiên liếc Nguyên Hân Lâm đang ngồi trên mặt đất một cái.

Lại nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, cuối cùng không nói gì nữa, tùy ý cô kéo mình rời đi.

Nguyên bản, Tô Yên cho rằng Nguyên Hân Lâm hẳn là sẽ không tới dây dưa với mình nữa.

Nào biết, người này... giống như chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Buổi tối khi cô chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy có tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.

Tô Yên định lên giường phải dừng lại đi đến trước cửa, mở cửa ra.

Trên mặt Nguyên Hân Lâm dán băng keo cá nhân, ánh mắt nóng rực mà vội vàng, nuốt nước bọt,

"Tô Yên."

Hai chữ này vừa ra, Tô Yên đã nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì không?"

Nguyên Hân Lâm khẩn trương lại nuốt nước bọt, "Tớ, tớ tới để nói cho cậu biết, tớ thích cậu."

Tô Yên chớp chớp mắt, nửa ngày sau, gật đầu, "Được rồi, tôi đã biết."

Trong mắt Nguyên Hân Lâm hiện lên một tia sáng, vội vàng tới gần, muốn ôm Tô Yên, "Cậu đồng ý?"

Tô Yên lùi ra phía sau một bước, "Tôi không thích cậu, vì sao phải đồng ý?"

Ngữ khí có chút nghi hoặc, còn có chút không biết lý do.

Câu nói bất thình lình, làm cơ thể Nguyên Hân Lâm cứng đờ, "Tô, Tô Yên, tớ vì cậu, cuộc thi quan trọng như vậy cũng bỏ dở. Tớ nghĩ, cậu có thể cảm thấy tớ thích cậu bao nhiêu. Vì sao? Vì sao lại không thích tớ?"

Tô Yên nghe cậu ta nói từng bước ép sát, đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Giọng nói tuy rằng mềm main, nhưng rất nghiêm túc, "Cậu không thi, đó là chuyện của cậu.

Cậu có thích hay không, cũng là chuyện của cậu, đừng tới quấy rầy tôi."

Lời nói của cô, làm Nguyên Hân Lâm càng điên cuồng, "Không, cậu thích tớ, lúc trước vì để tớ được đi thi, còn lấy bản thân mình áp chế thầy Hóa, vậy còn chưa đủ thích tớ sao?!"

Tô Yên chớp chớp mắt, "Đó không phải vì cậu."

Cô không lưu tình chọc thủng bong bóng ảo tưởng của Nguyên Hân Lâm.

Nguyên Hân Lâm đại khái là không nghĩ tới, bản thân tỏ tình sẽ không được đồng ý.

Bởi vì chưa làm xong bài thi đã nóng lòng đi ra, làm thầy Hóa tức giận mắng, cũng bị cha mẹ mắng máu chó phun đầu.

Mà hiện tại, cho rằng có thể tỏ tình với cô giảm bớt áp lực, lại bị đả kích.

Cậu ta duỗi tay, định ôm Tô Yên, "Không thể nào, cậu thích tớ, cậu thích tớ!!"

Vừa nói vừa hung mãnh nhào tới.

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai mắng chửi, "Định dùng sức mạnh?! Đồ xấu xa không biết xấu hổ!"

Tiểu Hoa nhịn không được tức giận mắng một câu, may mà ký chủ của mình rất lợi hại.

Nếu là nữ sinh bình thường khẳng định không làm gì được cậu ta.

Khi Tiểu Hoa nghĩ, đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Nguyên Hân Lâm.

Lập tức ngã xuống mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa thở hổn hển.

Một bàn tay ôm cánh tay, che đi cánh tay nhìn có vẻ không bình thường, nhìn dáng vẻ, là trật khớp.

Tô Yên hơi nhíu mày, không biết từ chỗ nào móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau tay.

Lúc này, di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Nghe máy, giọng nói của cô cuối cùng cũng có một tia vui vẻ, "Khương Nhiên"

Đầu bên kia lên tiếng, ngữ khí lười nhác hỏi: "Đã ngủ chưa?"

Điền vào chỗ trống

"Sang năm em 18 tuổi rồi đúng không?"

"Ừm."

"Thành niên a..."

Bình luận

Truyện đang đọc