NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lục ở đây đang tự bổ não bằng dấm chua.

Còn Tô Yên đã đi ra khỏi Yêu Vương điện.

Lộ Khe đứng ở hành lang dài bên phải.

Thấy cô ra, hắn lên tiếng

"Xem ra cô nương có chuyện muốn nói với ta."

Nói xong, hắn xoay người đi thẳng về phía trước.

Tô Yên đi theo phía sau.

Cho đến khi đi đến rừng tùng, Lộ Khe mới dừng lại.

Hắn đứng im ở đó, nhìn một mảng rừng tùng xanh mướt, trong mắt hiện lên sự nuối tiếc

"Trước kia, ở đây là một cánh rừng đào, cảnh sắc đó vô cùng xinh đẹp."

Tô Yên đi tới trước mặt hắn, lạnh nhạt lên tiếng

"Tìm ta có chuyện gì?"

Lộ Khe nghe xong, quay đầu nhìn Tô Yên.

Hắn lấy khăn tay trắng ra che lấy miệng, ho khan một trận, sắc mặt càng thêm tái nhợt ốm yếu

"Là cô nương theo ta tới đây, sao lại hỏi ta như vậy?"

Tô Yên nghe xong, móc trong cổ tay áo ra ba tờ giấy.

Bên trêи đều viết giống nhau.

Giờ Tý hôm nay, gặp ở rừng đào.

Tô Yên nói

"Đây là chữ của ngươi."

Lộ Khe sửng sốt

"Cô nương nhìn thấy khi nào?"

"Tấu sớ của ngươi, là chữ viết này."

Cô nghiêm túc trả lời.

Lộ Khe nghe vậy liền nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia sáng

"Không nghĩ tới, hắn lại tín nhiệm cô đến như vậy."

Tô Yên gấp ba tờ giấy kia lại rồi vứt đi

"Có điều gì muốn nói với ta thì nói đi. Về sau nếu lại đưa cho ta những thứ này, có lẽ ta sẽ không kiên nhẫn xử lý như thế này nữa đâu."

Lộ Khe vừa ho khan vừa nói

"Cô nương không đến, là lo lắng bị hắn nhìn thấy sao?"

Nói xong, gã dùng ánh mắt sâu kín nhìn Tô Yên

"Dù sao hắn cũng sủng ái cô như vậy."

Tô Yên không trả lời, chỉ hỏi lại

"Ngươi chỉ muốn hỏi việc này?"

Lộ Khe sửng sốt, sau đó nở nụ cười

"Cách Yêu Vương điện ngàn dặm đã có đại quân tập kết muốn lật đổ Vương quyền của Yêu Vương đại nhân. Ta biết cô nương rất thích hắn. Nhưng mà hai tay khó địch lại bốn chân. Chỉ một mình hắn không thể chống lại nhiều đại yêu đạo hạnh cao thâm như vậy cùng một lúc, sớm muộn gì cũng sẽ bị đại quân kia giết chết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nói xong, gã dừng lại một chút, nhìn sắc mặt của Tô Yên.

Đáng tiếc, gã nhìn cả nửa ngày, nhưng Tô Yên vẫn không có chút biến hóa nào.

Lộ Khe liền nói tiếp

"Đến lúc đó, cô nương sẽ là nhược điểm của hắn. Dù có ta và Lâm Trường Dã trợ giúp, cô cũng rất khó sống sót. Cô nương thật sự muốn cùng Yêu Vương nhà chúng ta làm một đôi uyên ương mệnh khổ sao?"

Lộ Khe ân cần dụ dỗ, phân tích lợi và hại.

Tô Yên nhìn gã

"Ngươi có biện pháp sao?"

Lộ Khe gật đầu

"Có!"

"Biện pháp gì?"

"Ta cũng không muốn thay đổi Yêu Vương, không ai có thể đảm bảo, Yêu Vương đời kế tiếp sẽ không lạm sát người vô tội như Yêu Vương hiện tại. Ta có thể thề sống chết bảo vệ Yêu Vương đại nhân. Nhưng, nhược điểm như cô nương thật sự quá rõ ràng. Đến lúc đó, khẳng định cô nương sẽ là mục tiêu công kϊƈɦ của đám người đó. Nếu muốn Yêu Vương đại nhân sống sót. Cô nương bắt buộc phải biến mất."

Tô Yên hờ hững

"Rồi sao?"

Lộ Khe nói tiếp

"Đương nhiên ta không có ý bảo cô nương đi tìm chết. Chỉ là muốn cô trốn đến một nơi an toàn. Không có cô nương ở cạnh, Yêu Vương đại nhân sẽ không còn cố kỵ, hăng hái mà chiến đấu."

Nói xong, gã lại bổ sung thêm một câu

"Chẳng nhẽ, cô muốn để Yêu Vương chết sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không muốn."

Lộ Khe nghe Tô Yên khẳng định như vậy, rốt cuộc cũng cười tươi.

Khuôn mặt tái nhợt của gã nhờ nụ cười này mà trông có sức sống hơn không ít.

Gã lại tiếp tục nói

"Cô nương đã từng nghe qua, Yêu Tộc chí bảo?"

"Cửu Long lưu ly châu?"

"Không tồi, Cửu Long lưu ly châu đó có huyền cơ. Yêu Vương đại nhân đã nhắc qua với cô nương chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc