NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đầu tiên là gõ gõ cửa.

Không có người đáp lại.

Sau đó cô duỗi tay đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng bài trí rất đơn giản.

Đen trắng cách điệu.

Tràn đầy cảm giác cấm dục.

Đặc biệt là cái giường lớn màu đen kia.

Nhìn qua phá lệ xứng đôi cùng tính cách Tống Du Cảnh.

Thanh âm nước chảy trong phòng tắm truyền tới.

Tô Yên đứng ở cửa phòng, không hề đi vào trong.

Nhìn phòng hắn nơi chốn sạch sẽ tinh tế, mỗi một chỗ đều lộ ra chứng cưỡng chế của người mắc bệnh sạch sẽ.

Chờ cửa phòng tắm mở ra.

Người nọ vừa xoa tóc vừa đi ra.

Hắn mặc áo tắm dài màu trắng.

Khi nhìn đến Tô Yên đứng ở trong phòng, bước chân hắn dừng lại.

Mày nhíu chặt.

"Có việc?"

Thanh âm lạnh băng vang lên.

Tô Yên

"Chúng ta là vợ chồng, không phải là nên ở chung một phòng ngủ sao?"

Tống Du Cảnh trầm mặc trong chớp mắt

"Là cô lựa chọn ở riêng."

Lời nói đơn giản, một bộ dáng thêm một chữ cũng không chịu nhiều lời.

Tô Yên gật đầu

"Vậy hiện tại em muốn dọn về đây."

Nói xong, cô lại nói

"Hôm nay buổi tối liền tới ngủ."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền muốn tới gần giường.

Tống Du Cảnh nhìn động tác của cô.

Lạnh lùng nói

"Từ từ"

Tô Yên dừng động tác lại.

Nhìn hắn.

Tống Du Cảnh nói

"Đi tắm rửa."

Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình

"Em đã tắm rồi."

"Lại tắm lần nữa."

Tống Du Cảnh dừng chút, sau đó nói tiếp

"Dùng thuốc khử trùng tắm."

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Đây dù sao cũng là địa bàn của người khác

"Được"

Cô đi đến phòng tắm trước mặt, mở cửa phòng tắm ra rồi đi vào.

Tống Du Cảnh tiếp tục xoa đầu.

Hắn cũng không quan tâm việc Tô Yên dùng phòng tắm của mình.

Giống như là chỉ cần người nào dùng thuốc khử trùng rửa sạch, là ai cũng không quan trọng.

Hai mươi phút sau, Tô Yên từ bên trong đi ra.

Tóc ướt nhỏ nước chảy xuống.

Cô cầm khăn lông lau tóc mình.

Tống Du Cảnh ngồi ở mép giường, trong tay nắm một quyển giải phẫu.

Lật từng tờ một.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, dưới ánh đèn mờ nhạt, một màn này có vẻ đánh sâu vào thị giác.

Cô lau thật lâu.

Cảm giác tóc cũng khô rồi.

Cô liền nằm vào trong chăn.

Còn chưa đến chốc lát, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Tô Yên sửng sốt.

Giờ này bảo mẫu cũng đã rời đi.

Biệt thự to như vậy, chỉ còn lại Tô Tiểu Hoa cùng Tô Cổ hai người.

Cô đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Sau đó liền thấy được Tô Tiểu Hoa lại mặc lên váy ngủ của mình, trong tay nắm một quyển truyện cổ tích không biết từ chỗ nào lấy ra

"Chị, trước khi em ngủ, chị nên kể chuyện xưa cho em."

Tiếng nói trẻ con mang theo cảm giác ngốc ngốc

Tô Yên

"Ta sẽ không kể chuyện xưa."

Tô Tiểu Hoa chu miệng

"Chị sẽ! Chị đã kể chuyện xưa cho Tô Tiểu Mộng mà!"

Tô Tiểu Hoa lên án.

Tô Yên cẩn thận nhớ lại thật lâu.

Rốt cuộc nhớ tới, một lần nào đó kể truyện cổ tích cho Tô Tiểu Mộng.

Tô Yên

"Em là người lớn, nên học cách tự mình ngủ được rồi."

Tô Tiểu Hoa chu miệng lợi hại hơn.

Không cam nguyện nói

"Em không."

Tô Yên nhìn thống tử trẻ trâu này.

Trước kia lúc không có thực thể, nó cũng không có nhiều chuyện như vậy.

Tô Yên hỏi

"Em không mệt?"

Tô Tiểu Hoa lắc đầu

"Không mệt, thực vui vẻ."

Nó hưng phấn, thật vất vả mới thành người, làm sao có thể ngủ được?

Tô Yên

"Chẳng lẽ em không cảm thấy lúc này đi chơi trong chốc lát thì sẽ càng vui vẻ sao?"

Tô Tiểu Hoa mờ mịt.

Nó lần đầu tiên làm người, còn có vài chỗ không hiểu lắm.

Nhỏ giọng hỏi

"Phải không?"

Tô Yên gật đầu

"Phải."

Bình luận

Truyện đang đọc