NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Còn Tiểu Đào, tuy rằng vô cùng tận tâm và trung thành, nhưng đối với những nơi không quen thuộc lại tối tăm như thế này vẫn vô cùng sợ hãi.

Đặc biệt là, Công chúa điện hạ còn vô cùng khủng bố nữa.

Tiểu Đào không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng ngoài cửa.

Nhìn bên ngoài mưa tầm tã, còn có sấm sét, trong miếu, lại vô cùng yên tĩnh.

Đứng được một lúc, trong lòng Tiểu Đào đã bắt đầu có chút hoảng loạn.

Ở nơi núi rừng hoang vắng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Ngay lúc này liền nghe thấy có tiếng người nói

"Vương Gia, chúng ta vào trong này tránh mưa."

Một người khác đáp lại

"Ừm."

Sau đó, không nghe thấy gì nữa.

Một lát sau, có hai người đi tới.

Một người mặc một thân y phục đen, rất giống thị vệ, một tay cầm ô che cho một người khác.

Dưới dù, Một nam tử mặc một thân y phục trắng, áo choàng trắng.

Mặt như họa, lông mi đen nhánh nhỏ dài, giống như bước từ trong tranh ra.

Quanh thân mang theo vẻ tôn quý, đứng ở nơi rách nát như vậy chỉ làm người ta lo lắng sẽ làm bẩn mắt của hắn.

Hai người xuất hiện trong ngôi miếu hoang này, quả thật không xứng.

Thị vệ kia lên tiếng

"Vương Gia, có người."

Người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Tiểu Đào đang đứng ở cửa.

Sau đó gợi cánh môi, khẽ lên tiếng

"Không sao."

Vừa dứt lời, hai người liền đi vào trong miếu.

Đi vào trong, thị vệ áo đen nhìn nam tử mặc bạch y, cất tiếng

"Có người."

Bạch y nam tử nhìn vào trong góc tối âm u.

Ngồi ở chỗ như vậy, lại tránh ở nơi như thế này.

Xác thật có chút cổ quái.

Bạch y nam tử lại nói

"Không sao."

Vừa mới dứt lời liền nghe thấy người ở trong góc không mấy kiên nhẫn nói

"Các người quấy rầy đến ta."

Bạch y nam tử sửng sốt.

Cánh môi gợi lên, nhẹ nhàng lên tiếng

"Vị huynh đài này,...."

Còn chưa nói hết câu.

Giọng nói kia lại vang lên

"Im miệng, không cần nói chuyện với ta."

Giọng nói của Tô Yên lúc này có chút khàn, khiến cho Tuân Cảnh tưởng nàng là nam tử.

Lần này hắn mới nghe ta, hóa ra là một nữ nhân.

Tên thị vệ nhăn mày, lên tiếng

"Làm càn!"

Vừa dứt lời, người trong góc không lên tiếng nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tên thị vệ nhìn những thứ không ngừng rơi từ trêи mái xuống, lại nhìn qua chỗ đó.

Không nhịn được lên tiếng

"Vương Gia, thật sự rất cổ quái."

Vừa dứt lời, phịch một tiếng.

Trong góc truyền tới tiếng vang lớn, vách tường bị đập vỡ.

Đứng ở cửa miếu, nương theo ánh sáng liền nhìn thấy nguyên nhân phát ra tiếng vang.

Là bởi vì cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn kia đang nắm chặt thành nắm đấm gõ lên vách tường.

Sau đó, liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của nàng

"Nói thêm câu nữa, ta sẽ bóp chết ngươi."

Tô Yên vừa dứt lời, tên thị vệ kia liền nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi nàng đang ngồi.

Sát khí quanh thân bùng lên.

Giống như chỉ cần Tô Yên có hành động, lập tức sẵn sàng liều mạng với Tô Yên.

Tuân Cảnh nhướng mày, giơ tay ngăn cản động tác của tên thị vệ.

Hắn ta liền thu tay lại.

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Hiện giờ đêm đã về khuya.

Bên ngoài vẫn mưa to tầm tã không muốn ngừng.

Sáng sớm hôm sau, mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dừng hẳn.

Tên thị vệ kia lên tiếng

"Vương gia, chúng ta khi nào khởi hành?"

Tuân Cảnh nhìn sắc trời bên ngoài

"Chờ một chút."

Kỳ thật trời đã sáng, mưa phùn thế này lên đường cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mục đích chân chính muốn trì hoãn của hắn là vì người đang ngồi trong góc kia.

Hắn có chút tò mò, người đó trông như thế nào?

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp qua người nào dám nói lời càn rỡ như vậy.

Có chút thú vị.

Còn Tiểu Đào, từ lúc đêm qua thấy Công chúa nhà mình nện một quyền lên vách tường, làm cả vách tường muốn sụp xuống luôn, thì đã không có chút lo lắng nào cho Tô Yên.

Lại yên lặng lo lắng cho bản thân mình.

Công chúa luôn văn tĩnh của mình đi đâu rồi??

Bình luận

Truyện đang đọc