NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Sau khi Tô Yên phân phó xuống, Triệu Lâm rất mau đã đi làm.

Vậy nên chỉ có mình Tô Yên đi bệnh viện quân khu xem Diệp Tiêu.

Mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm y tá nói chuyện

"Diệp Tiêu tiên sinh, đồ ăn trước mặt ngài đều là căn cứ vào tình trạng thân thể ngài mà chọn lọc, ngài cần phải ăn hết những món đó."

Có thể nghe ra, thanh âm y tá đã cố mềm nhẹ.

Chắc là bởi vì đối phương là một người tự nhiên, lại là một người gầy yếu như vậy nữa.

Khó tránh khỏi gợi lên tình thương của mẹ.

Đợi trong chốc lát, nghe được thanh âm Diệp Tiêu khàn khàn

"Tôi đã ăn no."

"Nhưng, nhưng thịt bò cùng sườn lợn rán trước mặt ngài còn chưa có động, chỉ ăn chút trái cây rau dưa như vậy là không được."

Chờ đến khi Tô Yên đi tới, liền nhìn thấy Diệp Tiêu một ngụm một ngụm ăn salad hoa quả.

Lộc cộc.

Quân ủng màu đen đạp lên sàn cẩm thạch phát ra âm thanh.

Y tá quay đầu lại nhìn người đến là Tô Yên.

Liền tự động tránh ra.

Tô Yên ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiêu,

"Hắn thế nào?"

Nói xong, tầm mắt nhìn về phía Diệp Tiêu.

Không biết vì cái gì, Diệp Tiêu cúi đầu, tốc độ ăn bắt đầu nhanh hơn.

Giống như có chút khẩn trương.

Sống lưng đều thẳng tắp.

Y tá đúng sự thật hội báo

"Diệp Tiêu tiên sinh hình như không thích ăn thịt, nhưng ngài ấy nếu vẫn luôn ăn rau dưa, khả năng sẽ rất khó đạt tiêu chuẩn khỏe mạnh."

Chay mặn phối hợp mới có thể cân đối dinh dưỡng.

Y tá dứt lời hạ, Tô Yên gật đầu một cái.

"Ân, cô đi ra ngoài trước đi."

Y tá lui ra ngoài.

Phòng bệnh to như vậy chỉ có Diệp Tiêu cùng cô.

Cô liếc Diệp Tiêu vài lần.

Đứng lên, đi ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau đã trở lại, còn nhiều thêm một bộ dao nĩa.

Sau đó lại lần nữa ngồi xuống sô pha.

Cầm qua đĩa thịt bò bị bỏ phía xa, cắt một khối, nếm một ngụm.

Hương vị rất ngon.

Cô một bên cắt, một bên hỏi

"Vì sao không ăn? Cho em một lý do."

Diệp Tiêu trộm ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, sau đó thực mau cúi đầu

"Tôi, tôi ăn."

Không biết vì sao, trở nên có chút co quắp.

Giống như đối mặt với Tô Yên, hắn liền trở nên rất khẩn trương.

Khi vừa dứt lời, Tô Yên đã cắt một khối thịt bò, đưa tới trước mặt hắn.

Cô buông dao nhỏ trong tay, một tay chống cằm, cứ như vậy nhìn hắn.

"Ăn"

Diệp Tiêu lẩm bẩm sửng sốt một chút, vẫn là thành thành thật thật há mồm, ăn thịt bò kia.

Tô Yên cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn.

Không có bất luận biểu tình chán ghét gì.

Chứng tỏ hắn không bài xích ăn thứ này.

Cô ra tiếng

"Vừa nãy y tá bảo anh ăn, vì sao không ăn?"

Giọng nói của cô nhạt nhẽo.

Chỉ là đơn thuần là nghi vấn.

Nhưng thêm với khuôn mặt lạnh băng này, liền có chút ý tứ cường thế chất vấn.

Diệp Tiêu trở nên càng thêm bất an

"Tôi, tôi, tôi,..."

Nói chuyện cũng có chút không nhanh nhẹn.

Cô không ra tiếng, chỉ ngồi nghe.

Thực mau, liền thấy hắn cúi đầu nói

"Tôi ăn no."

Tô Yên nghe câu trả lời này, thật lâu cũng không nói chuyện.

Sau đó, cắt bò bít tết thành từng khối từng khối.

Rồi đưa một miếng tới trước mặt hắn.

Diệp Tiêu nhìn Tô Yên, lại nhìn nhìn bò bít tết kia, cúi đầu ăn lên.

Sau đó, một khối tiếp theo một khối.

Hắn mới vừa nuốt xuống, theo sát đã có một khối đưa lại đây.

Hắn ăn rất chậm, một miếng bò bít tết phải ở trong miệng nhấm nuốt thật lâu.

Hơn nữa hắn ăn bò bít tết ăn càng ngày càng nhiều, thời gian nhấm nuốt càng ngày càng lâu.

Lúc này, Tô Yên lại lần nữa ra tiếng

"Nói thật."

Diệp Tiêu thân thể cứng đờ, co quắp nắm chặt một góc bệnh phục

"Bò bít tết, thực cứng."

Hắn đã tận lực ăn.

Nhưng ăn mấy thứ này, rất mệt.

Ăn rau dưa, tốt hơn một ít.

Bình luận

Truyện đang đọc