NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Bên kia, Tô Yên đang phát ngốc trong đình hóng gió, trước mắt xuất hiện vô số chữ nhỏ, đang nghiêm túc đọc

Toàn bộ đều là cách dỗ người Tiểu Hoa tìm cho nàng.

Bỗng nhiên giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Leng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ."

Tô Yên ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Tính tính, từ ngày nàng đút Hiên Viên Vĩnh Hạo ăn cổ đến bây giờ thế nhưng đã được mười ngày.

Tiện đà Tiểu Hoa vui mừng nói: "Ký chủ, ngài đạt được một phần thưởng ngẫu nhiên."

"Là cái gì?"

"Leng keng, một cái không gian tùy thân."

Sau đó. lại nghe thấy Tiểu Hoa giải thích, "Ký chủ, cái không gian tùy thân này, ngài có thể đựng bất cứ thứ gì, vật còn sống, vật chết, đều cho phép, nhưng có giới hạn, chỉ chưa được hai thứ."

Tô Yên nghe vậy thấy có chút hứng thú, "Vậy ta có thể cất bản thân vào sao?"

"...không thể"

"Vậy ta có thể cất Tam điện hạ vào không?"

"...cũng không thể...vật còn sống ngoại trừ con người."

Nói như vậy, thứ này cũng không có tác dụng gì à.

Sau đó, Tiểu Hoa bổ sung thêm, "Ký chủ, đồ vật ngài để vào trong không gian này, có thể cùng ngài đi qua các thế giới."

"Nghĩa là, ta có thể mang đồ vật rời khỏi thế giới này?"

"Đúng vậy ký chủ."

Chỉ là... hình như nàng cũng không có thứ gì muốn mang đi.

Suy nghĩ một lát, "Vậy ta có thể mang Tiểu Hồng đi không?"

Tiểu Hồng?

Chính là con rắn độc kia?

Tiểu Hoa không nhịn được hỏi: "Ký chủ, ngài rất thích con rắn đó?"

"Cũng không tệ lắm, rất nghe lời."

Sau khi nói xong, Tô Yên lại hỏi: "Có thể mang đi không?"

"Có thể, ký chủ."

Tô Yên liếm liếm môi, có chút vui vẻ.

"Ký chủ, còn có đồ gì muốn mang đi không? Còn có thể mang một thứ nữa."

"Đã không có."

Tô Yên trả lời dứt khoát.

Nói xong, nàng lại nghĩ đến một chuyện, "Tiểu Hoa."

"Ký chủ?"

"Bây giờ ta không cần làm mật thám nữa đúng không?"

"Đúng vậy, nhiệm vụ đã kết thúc."

"Vậy, cái quyển sách kia cũng không cần viết?"

"Đương nhiên."

Nghe, cuối cùng cũng không phải viết mấy cái chữ đó, Tô Yên càng vui vẻ.

Tuy rằng, cái quyển sách kia đã viết được hơn một nửa.

Trong lúc đang nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Hoa, Xuân Hoa lại xuất hiện.

Xuân Hoa đi đến trước mặt Tô Yên, nói: "Lâm tướng quân và Triệu Thừa tướng tới, nói muốn gặp ngươi."

Tô Yên mờ mịt chớp mắt.

Hai người kia... hình như đã gặp qua một lần, nhưng mà, không thân a.

Xuân Hoa nhìn ra Tô Yên ngạc nhiên. không nhịn được cười hỏi, "Bọn họ nói có chuyện gấp, ngươi có muốn gặp không?"

Tô Yên gật đầu, "Gặp."

Xuân Hoa rời đi, không mất bao lâu, Triệu Thừa tướng đã đi tới.

Chậm chạp cũng không thấy Lâm tướng quân.

Triệu Tử Yến nho nhã sắc mặt ôn hòa, "Tô Yên cô nương, chúng ta lại gặp mặt."

Tô Yên đứng lên, khó hiểu, "Triệu Thừa tướng, có chuyện quan trọng?"

Triệu Tử Yến cẩn thận nhìn Tô Yên.

Y tới chỗ đây, cũng là bị bất đắc dĩ, là cách cuối cùng.

Xuân Hoa bưng nước trà, đặt lên bàn đá.

Triệu Tử Yến ngồi xuống đối diện Tô Yên.

Trong tay cầm trà nóng, khuôn mặt nho nhã, sự sắc bén được che lại, giống như đang tắm mình trong gió xuân.

Y uống một ngụm trà, "Tô Yên cô nương, mấy ngày nay đã từng nghe nói tới chuyện bên ngoài?"

"Nghe qua một vài chuyện."

"Vậy Tô Yên cô nương cũng biết gần ba trăm người bao gồm thị vệ cung nữ thái giám trong viện của Đại hoàng tử Nhị hoàng tử sắp bị xử trảm và chịu hình?"

Tô Yên gật gật đầu, "Nghe nói."

Nàng biểu hiện rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ của nữ tử bình thường khi nghe thấy chuyện này.

Triệu Tử Yến nhìn Tô Yên như vậy, thật ra có hơi kinh ngạc.

Nhìn rất kiều nhu, lại là người có thể dùng được.

Bình luận

Truyện đang đọc