NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Đại khái là cố ý nói cho Tô Yên nghe: “Nếu không phải Vũ Phỉ đi tham gia cuộc thi piano, không có ở trường học, sao có thể để cô ta chui chỗ trống?!”

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.

Cô hơi mờ mịt. Nâng ngón tay chỉ chỉ mình: “Cậu đang nói về tôi?”

“Cậu!” Sắc mặt nữ sinh kia đỏ bừng, cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình.

Hung dữ nói: “Cậu chờ đấy!”

Vừa dứt lời, giọng nói giáo viên truyền đến: “Trật tự một chút, tiết này sẽ làm bải kiểm tra, làm xong bạn nào cảm thấy bài làm của mình hơn 60 điểm có thể nộp bài, tan học trước.”

Thầy dạy Hóa là người đã đi dạy rất nhiều năm, cũng hiểu được tính cách của học sinh.

Bởi vì không có gì hâp dẫn hơn việc được tan học sớm.

Quả nhiên, sau khi nghe được, tất cả đều xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu nâng cao.

60 điểm a.

Nghiêm túc làm, là có thể sớm đi a!

Chỉ là sau khi phát bài kiểm tra, không ít đồng học đều héo: “Đây là cái gì??!”

“Oxy hoá đồng, axit clohidric, oxy hoá, ···· ta đi! Ông thầy hói này không muốn cho bọn mình tan học sớm rồi??”

Có mấy công thức còn chưa học, đều bị ông thầy đầu trọc này cho vào bài kiểm tra.

Thầy dạy Hóa bình tĩnh ngồi ở trên bục giảng. Phảng phất như không nghe thấy học sinh phản ánh.

Chờ đến khi mọi người trật tự, mới chậm rì rì nói: “Tôi muốn nói cho các em, đường đời rất dài, nếu quá tự phụ, ông trời cũng không nhìn được.”

Nói xong, học sinh lại nhỏ giọng rầm rì.

Nhưng còn có cách nào?

Làm bài thôi.

Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đang vùi đầu làm.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải.

Cô khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

Sau đó, lại nhìn thoáng qua túi đựng cà vạt trong ngăn bàn.

Khẽ cắn môi.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lớp học yên tĩnh: “Thưa thầy, em làm xong rồi.”

Ông thầy đầu hói nâng mắt, nhìn về phía Tô Yên.

Hai mươi phút làm xong bài kiểm tra ông ra?

Ông hơi nhíu mày, vốn dĩ nhìn cô bé này thành thành thật thật, sao lại dùng mấy cách gian lận này?

Nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, lại nuốt những lời muốn nói lại.

Nghĩ, đi đến trước mặt cô.

Nhìn bài làm của cô, nguyên bản tính toán muốn dạy dỗ hai ba câu.

Nhưng sau khi nhìn qua, đôi mắt đều dính trên bài làm. Một lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên: “Chính em làm?”

Cô gật gật đầu: “Vâng.”

Nghe thấy cô trả lời, ông cầm lấy bài thi, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối. Càng xem ánh mắt lại càng lượng: “Bài cuối cùng là bài khó nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Hóa năm ngoái, em làm bằng cách nào?”

Tô Yên lại liếm khóe môi, chớp chớp mắt: “Rất khó sao?”

Sau khi nói xong, nhìn mấy người trong lớp đều đang làm bài chăm chỉ, cắn cắn môi, nói một câu: “Ách, em cũng làm thật lâu.”

Thầy Hóa còn đang xem bài làm của cô, cô đợi một lúc, ngoan ngoãn nói: “Thưa thầy, thầy vừa nói làm xong là có thể tan học, em có thể tan học chưa?”

“Không được!” Thầy Hóa một tiếng ngăn lại.

Nhưng mà lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, thân là một người giáo viên, nói mà không giữ lời thì không tốt lắm. Ông ho nhẹ một tiếng: “Có thể, buổi sáng ngày mai đến trường thì tới văn phòng tìm tôi.”

Tô Yên gật gật đầu, sau đó đeo cặp sách, trong tay cầm túi, đi ra ngoài.

Ông thầy lại đang cẩn thận nghiên cứu bài làm kia.

Học sinh xung quanh nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: “Ông thầy hói hôm nay làm sao vậy? Tùy tiện làm làm cũng cho tan sớm?”

Bình luận

Truyện đang đọc