Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Có thể chớp mắt di chuyển một quãng đường xa như vậy, chỉ có những đại yêu đạo hạnh cao thâm mới có thể làm được.
Chính vì như vậy, Tô Yên đành ở lại Yêu Vương điện chờ Lục trở về.
Không hiểu sao người này cứ chậm chạp không chịu trở về như vậy chứ?
Đây là không muốn về nữa sao?
Cho đến một đêm, Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng
"Ký chủ, ký chủ, Nam chủ đại nhân đã trở lại!"
Tô Yên ngồi ở mép giường, ngẩng đầu lên
"Hắn ở đâu?"
"Yêu Vương điện!"
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên đã đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, khắp nơi đều yên tĩnh, trêи bầu trời cũng chỉ có duy nhất mặt trăng.
Tô Yên đi tới Yêu Vương điện, cửa lớn vẫn đóng chặt.
Cô duỗi tay đẩy cửa.
Tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cánh cửa vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra.
Cô đứng bên ngoài nhìn vào bên trong.
Toàn bộ điện đều đen kịt, chỉ có một viên minh châu để trước Vương tọa đang phát sáng, đủ để nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trêи Vương tọa.
Hơi thở quen thuộc cùng bộ y phục màu đen kia, Tô Yên biết, người này chính là Lục.
Cô nhấc chân, đi vào trong.
Yêu Vương điện vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng bước chân của Tô Yên vô cùng rõ ràng, truyền tới lỗ tai người đang ngồi trêи Vương tọa.
Hắn giống như đang chìm trong giấc ngủ say, nghe được âm thanh, thân thể liền giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Tô Yên.
Phản ứng của hắn có chút trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại được, đôi mắt liền có chút biến hóa.
Tô Yên đi lên Vương tọa, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Cô lên tiếng
"Bị thương sao?"
Vừa nói vừa giơ tay ra chạm vào thân thể hắn.
Lục lùi lại phía sau, tránh bàn tay của Tô Yên, sau đó lắc đầu
"Không có."
Giọng nói khàn khàn, vô cùng suy yếu, mang theo sự mệt mỏi khó kìm nén.
Tô Yên hỏi
"Là chàng tự nói, hay để ta cởi ra xem?"
Lục sửng sốt.
Hắn ngồi im một lúc lâu.
Sau đó, đưa bàn tay vẫn đang giấu trong tay áo ra.
Tiểu Hoa
"A a a a a a a!!!!!"
Không kịp phòng ngừa, bị dọa sợ tới vỡ mật.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Bàn tay của hắn không còn một chút thịt nào, chỉ còn lại khung xương màu trắng, cử động cũng không hề linh hoạt như bình thường.
Hắn vừa thò ra liền lập tức rụt tay lại.
Thong thả lên tiếng
"Ta còn chưa khôi phục nhân thân."
Mệt mỏi không chịu được.
Hắn cố dùng nốt chút yêu lực còn lại để thuấn di từ sơn động kia về Yêu Vương điện.
Chờ đến sáng mai, thân thể hắn sẽ khôi phục như bình thường.
Chờ tới lúc đó, hắn có thể đi tìm cô.
Nhưng không ngờ, lại bị cô bắt gặp ngay lúc này.
Một mặt yếu đuối này của hắn lại để cô nhìn thấy.
Nghĩ vậy, hắn ngước mắt lên nhìn Tô Yên.
Tô Yên nhìn bàn tay chỉ còn bộ xương khô kia, cất tiếng
"Toàn thân đều như vậy sao?"
Lục gật đầu
"Ừm."
Lúc vừa trở về, khuôn mặt hắn cũng chỉ còn lại cái đầu lâu.
Nhưng nghỉ ngơi được một lát thì đã bắt đầu khôi phục dần.
Cũng may, cô không xuất hiện lúc hắn chật vật nhất.
Hắn buông thõng tay xuống, để tay áo che hết đi bàn tay xương trắng của mình.
Tô Yên nắm lấy bàn tay không chút độ ấm nào của hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Trước giờ ta chưa từng ghét bỏ chân thân của chàng, điểm này, chàng hẳn là biết rõ."
Trả lời lại Tô Yên, là sự trầm mặc lâu dài.
Tô Yên tới gần hắn
"Chàng cảm thấy ta ghét bỏ chàng sao?"