NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kiêu Lôi bĩu môi

“Chứng tỏ vị trí của tên Hắc Liên Hoa kia trong lòng chị gái ta là rất rất lớn.”

Một khi gặp phải chuyện liên quan tới Quân Vực, lý trí của Tô Yên liền offline.

Tang Lạc dựa vào gốc cây, vuốt ve cái đuôi của mình, vui vẻ thoải mái nói

“Hy vọng Quân Vực có thể tự chua chết đi thì tốt.”

Tang Lạc nhìn Kiêu Lôi

“Ngươi lừa được cả chị gái ngươi sao?”

Kiêu Lôi híp mắt, lắc lư ngọn cỏ đuôi chó trong miệng

“Ta muốn cho chị ấy xem thử loại hình ôn nhu, nhỡ đâu chị ấy lại thích thì sao?”

Đương nhiên, đây không phải lý do thật sự.

Kiêu Lôi vẫn không thể nào vừa mắt tên Hắc Liên Hoa kia.

Thản nhiên bá chiếm chị gái hắn.

Lại còn ăn Yên Yên sạch sẽ không còn một miếng.

Chướng mắt!

Hắn làm Chủ Thần lâu như vậy rồi, nếu không làm chút chuyện, có phải quá nhàm chán rồi hay không?

Tang Lạc nhìn sang vị Chủ Thần mặc áo bào trắng, cao hơn 1m8 đứng bên cạnh.

ʍôиɠ Yểm tay cầm bình sữa, khuôn mặt lãnh khốc uống từng ngụm từng ngụm sữa bò.

Tang Lạc hỏi

“Ngươi cảm thấy sao?”

Con ngươi vàng óng của ʍôиɠ Yểm nhìn về phía Tang Lạc, nuốt sữa bò ừng ực

“Chuyện gì?”

“Quân Vực và Phi Sắc, ai tốt hơn?”

Mộng Yểm suy nghĩ trong chốc lát.

Lên tiếng

“Phi Sắc sẽ bị hắn đánh bại.”

Tang Lạc vuốt ve cái đuôi hồ ly màu đỏ.

“Ta không hỏi ngươi ai mạnh hơn, ta hỏi ngươi cảm thấy ai tốt hơn?”

Mộng Yểm trưng ra khuôn mặt thản nhiên

“Quân Vực giết Phi Sắc thì sẽ không còn vấn đề ai tốt hơn ai nữa.”

Tang Lạc dừng vuốt ve cái đuôi, quay đầu nhìn Kiêu Lôi.

Kiêu Lôi cũng dừng lại, không lắc lư đảo qua đảo lại ngọn cỏ đuôi chó nữa.

Chuyện này, hình như bọn họ chưa từng suy nghĩ đến.

Tang Lạc lên tiếng

“Hay là, chạy theo nói với Yên Yên một tiếng?”

Kiêu Lôi lắc đầu

“Hắn sẽ không bao giờ động thủ với Phi Sắc trước mặt chị gái ta.”

Quân Vực chưa bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Nửa ngày sau, Kiêu Lôi thấp giọng nói một câu

“Không vội. Không phải còn có một Trưởng công chúa Minh giới sao?”

Tang Lạc không tự chủ được mà giật giật thân thể

“Ngươi muốn làm gì?”

Kiêu Lôi cười nhếch mép

“Không phải Quân Vực rất thích nói chuyện phiếm với vị Trưởng Công chúa kia sao?”

Để cho vị kia trưởng công chúa kia dính lấy hắn cho đến khi Tô Yên quay lại là được.

Không phải là không có vấn đề gì nữa sao?

Tang Lạc nghe xong.

Càng lúc càng cảm thấy kế hoạch này ngu xuẩn.

….

Cửu Trọng Thiên, trong tẩm điện của Tô Yên.

An Túc đứng ở ngoài cửa tẩm điện

“Tôn chủ, Trưởng Công chúa Minh Giới tới, nói muốn gặp ngài, đang chờ ngài ở trong sân.”

Không lâu sau, cửa phòng mở ra.

Quân Vực mặc y phục trắng.

Động động mí mắt, liếc liếc An Túc

“Tiểu Quai đâu?”

An Túc

“Phu nhân đi tới cung điện của Chủ Thần Phi Sắc.”

Ba tháng trước, An Túc tự động thay đổi xưng hô, từ Tô Yên cô nương đổi thành phu nhân.

Tô Yên có vừa lòng không thì không biết.

Còn Quân Vực cưa cưa nhà ta thì vô cùng hài lòng.

Ánh mắt nhìn An Túc cũng trìu mến hơn không ít. =))

Quân Vực dựa vào cửa, nghe thấy hai chữ Phi Sắc.

Đôi mắt đen nhánh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

An Túc lên tiếng

“Có cần thủ hạ đi bẩm báo với Phu Nhân có Trưởng Công chúa Minh Giới tới không?”

Quân Vực liếc mắt nhìn An Túc, sau đó đi thẳng ra cửa chính.

Lúc này cũng không còn là vấn đề Trưởng Công chúa nữa.

Gã Phi Sắc kia, Quân Vực đã chướng mắt từ lâu.

Nhưng hắn vừa mới ra hỏi tẩm điện, phía sau lưng liền truyền tới âm thanh

“Đại Ngư, ta chờ chàng đã lâu.”

Quân Vực nghe thấy giọng nói hồn nhiên ngây thơ đó.

Dừng chân, quay đầu lại.

Trưởng Công chúa Minh Giới mặc váy hồng, e thẹn cười tươi đi tới phía Quân Vực

“Đại Ngư? Nhũ danh của chàng thật là dễ nghe.”

Bình luận

Truyện đang đọc