NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Phong Huyền ngửi thấy mùi máu trêи người ả ta, bỗng có chút hoảng loạn.

Trong chớp mắt xuất thần ấy, đột nhiên Phong Huyền cảm trêи cổ nhoi nhói.

Một chấm đen nhanh chóng xuất hiện trêи cổ hắn.

Cảm giác đau đớn kia giống như bị kiến cắn, cơ bản có thể xem nhẹ.

Nếu không phải lúc này Phong Huyền nhìn thấy Lâm Nhu trưng ra vẻ mặt hài lòng vì mưu kế đã được thực hiện thì có lẽ hắn cũng chỉ cho rằng có gió thổi qua.

Lâm Nhu cười cười, nâng tay lên, ɭϊếʍ hết máu trêи đầu ngón tay.

Ả lên tiếng

"Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?"

Phong Huyền ngước mắt, nhìn nàng ta

Lâm Nhu vừa cười vừa nói

"Tình cổ."

Ả quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài

"Ngươi còn ······ một nén nhang thời gian suy xét. Muốn cùng ta giải cổ, hay là nổ tan xác mà chết."

Ả cười thật tươi, mang theo bộ dáng nhất định sẽ thành công.

Phong Huyền đứng lên, mới vừa đi được một bước.

Lâm Nhu lại lần nữa mở miệng

"Muốn đi tìm chủ nhân của ngươi? Vô dụng, nàng ta không giải được cổ độc cho ngươi."

Tình cổ chia làm cổ mẫu và cổ tử.

Cổ tử được Lâm Nhu đưa vào trong thân thể Phong Huyền.

Mà cổ mẫu, đang nằm trong tay ả.

Chỉ có cổ mẫu và cổ tử kết hợp lại với nhau mới có thể giải được độc.

Lâm Nhu móc trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ ra một viên đan dược.

Nàng ta quơ quơ

"Mẫu cổ ở chỗ này."

Dứt lời, ả liền nuốt chửng đan dược kia.

Tiểu Hồng vốn đang chui rúc trong góc nhà không muốn ló đầu ra.

Nhưng nghe thấy nữ nhân xấu xa kia hạ độc Phong Huyền.

Nó lập tức liền ngẩng đầu lên.

Tuy rằng nó không thích tên Phong Huyền này.

Nhưng hắn lại là nam nhân của Yên Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Haizz, vẫn nên đi tìm Yên Yên về giải quyết.

Nghĩ nghĩ, liền vặn vẹo thân mình phóng ra phía ngoài.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Vạn nhất nam nhân này bị nữ nhân xấu xa kia chiếm tiện nghi thì phải làm sao bây giờ?

Yên Yên có phải sẽ đổi một nam nhân khác không?

Ồ?

Nghĩ vậy, tốc độ trườn của Tiểu Hồng lập tức liền chậm lại.

Nó sẽ nói dối, khẳng định Tô Yên sẽ không nghi ngờ.

Khẳng định sẽ không véo cái đuôi nó.

Càng nghĩ, tốc độ di chuyển của Tiểu Hồng càng chậm hơn.

Nhưng cuối cùng, Tiểu Hồng nghĩ tới khuôn mặt sung sướиɠ của nữ nhân kia khi sắp thực hiện được ý đồ.

Nó hừ một tiếng.

Vẫn nên nhanh chóng báo cho Yên Yên.

Ở trong điện Thương Hồng, sau hơn một canh giờ bị hỏi như thẩm tra.

Đám người xác định Tô Yên vốn không biết sự tình.

Ngước mắt nhìn nhau.

Cuối cùng cất lời

"Được rồi, ngươi đi về trước đi. Nhưng trước khi tìm được Thuý ngọc Băng Tâm hoàn, ngươi không được rời khỏi phái Thương Hồng."

"Được."

Dứt lời, Tô Yên liền cáo từ rồi rời đi.

Vừa mới ra đến cửa liền nhìn thấy Tiểu Hồng vội vã phi tới.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, Yên Yên, không xong rồi, nam nhân của tỷ trúng độc.

Tô Yên dừng bước, túm Tiểu Hồng lên.

"Nói cẩn thận."

Tiểu Hồng mệt rũ rượi ngã vào trong tay Tô Yên.

Lên tiếng

"Nữ nhân xấu xa tên Lâm Nhu tới, hạ tình cổ hắn, hiện tại đang ở trong phòng của chị."

Tô Yên nghe xong, vội vội vàng vàng chạy về viện.

Tiểu Hồng ngốc dùng thân hình nhỏ bằng ngón tay tới tìm Tô Yên đã mất một nén nhang thời gian.

Chờ Tô Yên trở về đã quá thời gian giải cổ.

Vào trong viện, nàng không phát hiện tung tích Lâm Nhu.

Chỉ thấy Phong Huyền rúc trong góc, vạt áo mở rộng, sắc mặt đỏ bừng.

Tô Yên đi qua

"Chàng không sao chứ?"

Phong Huyền cúi đầu run run, nghe được thanh âm của Tô Yên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

"Chủ nhân, Phong Huyền khó chịu."

Dứt lời, chờ Tô Yên ngồi xuống gần hắn, hắn liền giống như con rắn, dính lên người, gục đầu trêи vai Tô Yên.

"Chủ nhân."

Hắn lẩm bẩm, trong người rạo rực một cảm xúc gì đó không biết tên.

Tô Yên phát giác ra thân thể hắn nóng rực.

Nàng hỏi

"Ta phải làm thế nào?"

Phong Huyền ngẩng đầu, bộ dạng đáng thương

"Nữ nhân kia nói, muốn ta giao hợp cùng ả. Ta không muốn, liền đánh ả bay ra ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc