NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đang bàn luận, bỗng có người nói ra một câu

“Ơ? Mọi người có cảm thấy bạn học Tô Cổ giống như có chút tức giận không?”

“Hình như đúng là vậy, ta nhớ trước kia, khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh tanh, không hề có bất kỳ cảm xúc gì.”

Đang thảo luận.

Tô Cổ bỗng nhiên quay lại, bóp mặt Tiểu Hồng

“Còn ngủ tiếp, ta ném ngươi xuống sông.”

Tô Tiểu Hồng dẩu miệng

“Hừ!”

Cùng là một biểu tình, nhưng trước kia nó là thằng nhóc béo ị, nhìn trông vô cùng ngu dần.

Nhưng giờ nhìn mà xem.

Không cần trả lời, cũng làm đám nữ sinh xung quanh hét chói tai.

“A a a a, bạn học mới này thật đáng yêu.”

“Biểu tình nhõng nhẽo như vậy, hắn làm lại không hề yếu đuối nha.”

“Ơ? Đây là khích lệ sao?”

Khi Tô Cổ buông tay ra, trêи khuôn mặt Tiểu Hồng thành công xuất hiện thêm một cái u.

Nhìn qua giống y như bánh bao.

Bởi vậy mà có thể thấy được.

Bạn học Tô Cổ không bởi vì Tiểu Hồng lớn hơn mà xuống tay nhẹ hơn một chút nào.

Lớp 11/3.

Tô Cổ ném người vào trong.

Không thèm quay đầu lại mà đi về phía lớp học của mình.

Cuộc sống cao trung của Tiểu Hồng bắt đầu từ đây.

Nếu hỏi Tiểu Hồng, làm học sinh tiểu học sướиɠ hơn hay làm học sinh cao trung sướиɠ hơn?

Câu trả lời đương nhiên là cao trung.

Bởi vì tự nhiên cậu có rất nhiều chocolate và kẹo ngọt nha.

Tô Tiểu Hồng vừa đi học được một tuần.

Bên trong ngăn kéo bàn học chật cứng chocolate và thư tình.

Có một điều mà khiến Tiểu Hồng không thỏa mãn, chính là tốc độ tặng chocolate của mấy nữ sinh này không kịp với tốc độ ăn của cậu.

Những thời điểm bình thường, Tô Cổ và Tiểu Hồng không chạm mặt nhau.

Ở trường học cũng rất hiếm khi gặp mặt.

Hai đứa cũng không ở cùng một khu giảng dạy.

Cho đến một ngày, Tô Tiểu Hồng nhìn thấy một phong thư đặc thù.

Người gửi sợ rằng cậu không nhìn thấy, còn cố ý lấy băng dính dán phong thư lên mặt bàn.

Tiểu Hồng mở phong thư ra.

Là của một nữ sinh tên Triệu Phỉ Phỉ.

#Bạn học Tô Tiểu Hồng, mới gặp như đã quen, nguyện cùng người kết giao.#

Tô Tiểu Hồng ngậm miếng chocolate trong miệng.

Nhìn hơn nửa ngày.

Từng chữ cậu đều đọc hiểu.

Nhưng gộp cả câu thì lại khó nhằn.

À, dòng phía dưới cậu có thể hiểu nha.

#8h30 tối nay, Quán Bar Star, chỉ cần cậu tới, mình nguyện ý cho cậu tất cả#

Tô Tiểu Hồng nhai miếng chocolate cồm cộp.

Đôi mắt sáng lên.

Cậu gấp phong thư lại cẩn thận, sau đó bỏ vào trong túi.

Chỗ ngồi của Tô Tiểu Hồng là ở cuối lớp.

Tính tới hiện giờ, cậu đã đi học được một tháng rưỡi.

Tuần đầu tiên, rất nhiều nữ sinh tặng chocolate cho cậu, nhưng sau đó lại không có ai tặng nữa.

Chẳng những vậy, đám nữ sinh đó còn bắt đầu ghét bỏ cậu.

Tô Tiểu Hồng chống tay lên trán.

Cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đám nữ sinh ở lối đi bên cạnh truyền tới

“Này, sao dạo này tớ không thấy cậu đưa thư tình cho bạn học mới tới vậy?

Không phải cậu nói, bạn học tên Tô Tiểu Hồng đó ăn đồ ăn cậu tặng sao?”

“Thôi cậu đừng có nhắc tới nữa. Uổng cho một khuôn mặt đẹp. Xem mấy hành động thường ngày của hắn, nhìn qua là biết chỉ số thông minh không quá cao. Chẳng lẽ cậu chưa nghe thấy mọi người nói rằng hắn là tên ngốc sao?”

Nữ sinh kia bán tín bán nghi

“Không phải chứ?”

“Sao lại không, Cậu ngẫm lại những hành động của hắn đi. Ngày này cũng ngồi im trêи ghế chờ nữ sinh đến đưa thư tình, nhìn cái mặt là thấy đáng khinh. Hừ!”

Nữ sinh kia im lặng một lát, thân thể bất ngờ run run

“Đúng vậy, thôi không nhắc tới nữa.”

Sau đó, nhóm nữ sinh đó rời đi.

Tiểu Hồng cắn chocolate trong tay.

Mờ mịt.

Đáng khinh là sao?

Cậu chờ nữ sinh đưa thư tình bao giờ?

Rõ ràng là đợi chocolate mà.

Hừ.

Chờ tan học, cậu đi hỏi rõ mấy nữ sinh đó mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc