NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn hắn, nửa ngày sau mới mở miệng

"Ta phải trở về."

Hiên Viên Quân Ngọc khóe môi gợi lên nụ cười ôn hòa, giống như nhau lần đầu gặp gỡ, đầy người tự phụ

"Vậy hẹn gặp lại, đại anh hùng."

Ngữ điệu của hắn quái quái.

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Tô Yên giống như không phát hiện ra.

Nàng vừa đồng ý, sắc mặt người nào đó liền trầm xuống.

Duỗi tay ra hiệu cho đám ám vệ lui ra, giật mạnh tay Tô Yên kéo nàng vào trong phòng.

'Cạch' một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh.

Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc đè lên cửa.

Lý Đại Bạch và đám ám vệ trầm mặc đứng bên ngoài đợi không nói câu nào.

Không biết hai người kia ở bên trong làm gì.

Nửa ngày sau, Hiên Viên Quân Ngọc mới đi ra, không nói một câu, trực tiếp rời đi.

Hiên Viên Quân Ngọc rời đi rồi, ám vệ cũng mau chóng rời đi.

Lý Đại Bạch ở bên ngoài nhìn một hồi lâu, mới thấy Tô Yên đi từ bên trong ra.

Trêи mặt Tô Yên không có gì, nhưng môi hồng hồng, giống như mới bị cắn.

Lý Đại Bạch do dự

"Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?"

Tô Yên lắc đầu

"Không sao."

Nói xong, nàng liền đi ra bên ngoài.

"Chúng ta trở về quân doanh."

Lý Đại Bạch gật gật đầu

"Được!"

Hình như là vì mật lệnh của Tướng quân.

Nhưng Lý Đại Bạch không biết chữ, nên cũng không biết bên trong viết cái gì.

Tô Yên đi ra ngoài, Tô đại nương cũng vội vàng đi theo.

"Tiểu Yên, Tiểu Yên!!"

Vừa gọi, vừa chạy theo.

Tô Yên dừng chân, nhìn Tô đại nương.

Tô đại nương do dự

"Tiểu Yên, con xem, chuyện của ca ca con....."

Tô Yên

"Hắn như thế nào, không phải người rõ ràng nhất sao?"

Tô Yên vừa nói xong, Tô đại nương lập tức mất hứng

"Tiểu Yên, con nói thế nào vậy?? Ca ca con thì có chỗ nào không tốt chứ? Ta thấy dư sức làm ngự tiền thị vệ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nghiêm túc nói

"Nếu người cảm thấy hắn ta có khả năng, vậy cho đi thi võ đi."

Tô đại nương càng thêm rối rắm

"Đố đều là chuyện của mấy tên lỗ mãng, ca ca con làm sao có thể đi làm mấy chuyện đó? Ca ca con vẫn có chút đầu óc mà."

"Vậy thì đi thi khoa cử."

"Chuyện đó... chỉ có mấy tên tú tài nghèo kiết hủ lậu mới làm."

Tô đại nương một hai phải quấn lấy Tô Yên, muốn Tô Yên đi cửa sau tìm một chức quan cho nhi tử.

Tô Thiên đi tới nơi.

Từ nhỏ, Tô đại nương đã sắp xếp tất cả mọi chuyện cho hắn, đến bây giờ vẫn thế.

Mở miệng là lại nói

"Mẫu thân, chuyện con làm quan mẫu thân lo đến đâu rồi? Huynh đệ của con đều chờ xem con làm quan đó."

Nói xong, liền muốn chạy tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn hắn.

Nhấc chân lên liền đá thẳng vào ngực hắn.

Một cước này, Tô Yên có dùng chút lực.

Tô Thiên trực tiếp bắn ra xa vài mét, đầu đập vào tường, phun ra một ngụm máu.

Khuôn mặt gã ngơ ngác, không biết là choáng váng hay sắp ngất xỉu rồi.

Tô đại nương sợ tới mức kêu to

"Nhi tử, nhi tử!!"

Vừa kêu, vừa chạy tới chỗ Tô Thiên.

Gào lên với Tô Yên

"Tô Yên!! Rốt cuộc tại sao ngươi lại làm thế??? Nó chính là ca ca của ngươi đó???"

Tô Yên lạnh nhạt đáp

"Lúc ta thay thế hắn ta đi tòng quân, hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này."

Nói đến việc này, Tô đại nương có chút đuối lý.

Dù sao, Tô Yên cũng là máu thịt của bà ta.

Tô đại nương hai mắt rưng rưng

"Nhưng, cha ngươi, cha ngươi đã chết. Tô Thiên là người duy nhất trong nhà có thể lo chuyện hương khói. Nếu nó chết ở chiến trường, vậy thì, vậy thì, Tô gia không có hậu rồi!!!"

Giọng nói Tô đại nương tràn đầy chua xót.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều biết đau.

Lúc bắt Tô Yên đi tòng quân thay Tô Thiên, bà ta cũng vô cùng đau lòng.

Nhưng so với chuyện Tô gia tuyệt hậu, làm thất vọng bạn già nơi chín suối, làm liệt tổ liệt tông Tô gia thất vọng, bà ta đành dứt ruột lựa chọn cách này.

Bình luận

Truyện đang đọc