NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên chạm vào thân thể hắn.

Quần áo ướt lộc cộc, da thịt nóng bỏng.

"Chàng....."

Tô Yên nhíu mày càng chặt.

Nàng quay đầu, nói với Lan Chi

"Đi tìm thái y đi."

Lan Chi vội vàng gật đầu

"Vâng, tiểu hầu gia."

Sau khi Lan Chi rời khỏi, Tô Yên cầm tay Cơ Ngọc, lôi hắn đi tới trong viện của mình.

Nhưng không biết vì sao, nàng lôi kéo, Cơ Ngọc lảo đảo hai bước, liền đứng ở nơi đó không động nữa.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn

"Cùng ta trở về."

Mắt Cơ Ngọc nhìn Tô Yên mang theo chút nóng rực.

Sau đó lại cúi đầu, mở miệng, âm thanh khàn khàn

"Đi tới chỗ nàng, nàng sẽ không cần ta."

Tô Yên

"Sẽ không."

Cơ Ngọc vẫn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Hiển nhiên là không tin lời phủ nhận của Tô Yên.

Thế cho nên, hai người cứ giằng co như vậy.

Tô Yên muốn kéo hắn đi.

Nhưng hắn vẫn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Tô Yên vuốt cái tay nóng bỏng của hắn.

Xối một đêm mưa, lại ở chỗ này đứng tới bình minh.

Trên người nóng như vậy, nhất định là phát sốt.

Nhưng người này không biết nghĩ cái gì, như thế nào cũng không chịu trở về.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, muốn buông tay để móc kẹo đường ra.

Nhưng mới vừa thả lỏng, Cơ Ngọc ngược lại là có chút kinh hoảng, một phen túm chặt tay nàng.

Trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, nhìn Tô Yên.

Tô Yên mắt nhìn tay mình bị bắt lấy.

"Theo ta đi, trở về xem đại phu."

Cơ Ngọc sắc mặt tái nhợt, lắc đầu.

Lúc này, ngay cả lời đều không nói.

Hai người ở trong sân giằng co.

Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc thật lâu sau, ra tiếng

"Chàng có lời muốn nói với ta đúng hay không?"

Cơ Ngọc nghe lời này, thân thể cứng đờ, rũ đầu xuống.

Âm thanh khàn khàn chậm rãi

"Nàng đều, đã biết rồi a."

Tô Yên trầm mặc.

Cơ Ngọc nắm chặt tay Tô Yên, càng ngày càng gấp, càng ngày càng dùng sức.

"Nhưng ta, không phải là cố ý lừa nàng. Ta bán mình cho nàng, là cam tâm tình nguyện, cũng không phải, có ý đồ lợi dụng."

Hắn giải thích.

Đại khái là trên tay dùng sức quá lớn.

Làm cho thân thể phát run.

"Nàng phải tin ta."

Tô Yên hỏi

"Chàng cùng Tam hoàng tử là cùng một phe, chuyện phát sinh đêm qua, có quan hệ cùng chàng không?"

Cơ Ngọc nghe nàng hỏi.

Gian nan gật đầu

"Ân"

Hôm qua mọi chuyện xảy ra đột ngột.

Hắn vội vã bị kêu đi.

Chỉ có thể để lại hai gã ám vệ đứng đầu tới bảo hộ nàng.

Hắn vốn định, chờ đến khi trở về liền thành thật nói với nàng.

Biết có khả năng nàng sẽ tức giận.

Nhưng là, nàng đối với hắn thực tốt, đây là lần đầu tiên phát sinh loại sự tình này.

Hẳn là sẽ tha thứ cho hắn.

Ôm tư tưởng như vậy trở về.

Lại không nghĩ rằng nàng cái gì đều đã biết, dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn hắn.

Còn không cho phép hắn đi tìm nàng.

Nàng nên tức giận.

Nhưng hắn cũng không biết vì cái gì, liền sẽ khó chịu như vậy.

Chính mình ở trong mưa đứng suốt một đêm, đều hoảng hốt chưa từng cảm thấy thời gian qua lâu như vậy.

Cho đến khi nàng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trong lòng cái loại bất an này mới bắt đầu dần dần yên ổn.

Cơ Ngọc cúi đầu, không biết là do sinh bệnh hay là quá hoảng loạn.

Tô Yên có thể cảm nhận được tay hắn đang run rẩy.

Lan Chi mang theo đại phu đi đến trước mặtTô Yên

"Tiểu hầu gia, đại phu tới."

Đại phu tới thực mau.

Bởi vì hôm qua căn bản không có đi ra khỏi hầu phủ.

Trị liệu cho Tô phụ xong, sân hầu phủ liền bị vây kín.

Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Tô Yên lôi kéo Cơ Ngọc muốn dẫn người vào trong phòng, nề hà, người nào đó chính là bất động.

Nàng nhìn về phía đại phu, ra tiếng

"Đại phu, ngươi liền như vậy xem bệnh cho hắn đi."

Đại phu vội vàng gật đầu

Bình luận

Truyện đang đọc