NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ này thật bắt mắt.

Tô Yên liếc nhìn cô gái, nhanh chóng nhận ra người đó

"Tuyên Vân Chi."

Tuyển Vân Chi trực tiếp duỗi tay mở cửa ghế phụ.

"Lên xe, tôi đưa cô đi chơi."

Giọng điệu cô ấy rất quen thuộc, như thể hai người đã quen nhau nhiều năm.

Có trời mới biết, họ chỉ gặp nhau hai lần.

Cộng với lần này, là lần thứ ba.

Tuyên Vân Chi nhai kẹo cao su trong miệng

"Lần trước cô nói với tôi cái quán bar kia tên là...."

Tuyên Vân Chi dừng một chút.

Tô Yên lên tiếng

"Quán bar Dạ Sắc."

Tuyên Vân Chi gật đầu

"Đúng vậy, đúng đúng, chúng ta đi chỗ đó chơi."

Nói xong, giây tiếp theo, xe trực tiếp oanh đi ra ngoài.

Tô Yên nhìn xe cách cửa chung cư ngày càng xa.

Yên lặng quay đầu lại xem.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị ném Mộng Yểm Chủ Thần ở đằng kia, không sợ nó bị bọn buôn người bắt cóc sao?"

Kỹ năng phải nói là rất tốt, nhưng chỉ số IQ này hơi thấp.

Tiểu Hoa thực lo lắng.

Tô Yên nhìn lại, trả lời

"Bộ dáng như vậy không ai dám bắt cóc."

"Còn ăn?"

"Thần chính là không chết đói."

Tiểu Hoa vừa nghe, không chết được.

Thực dễ nuôi a.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tuyên Vân Chi

"Sao đột nhiên lại đến quán bar?"

Tuyên Vân Chi cắn kẹo cao su,

"Lần trước nhìn thấy cô, tôi chỉ muốn đưa cô đi chơi. Không phải cô bỏ đi cùng với... người khác. Tôi chỉ có thể ở lại một mình."

Tuyên Vân Chi nói xong, thần bí nhìn Tô Yên

"Người đàn ông đêm đó là bạn trai của cô?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng."

Tuyên Vân Chi vừa nghe, trong mắt tựa hồ có chút đáng tiếc.

Lên tiếng nói

"Trên đời này có rất nhiều nam nhân tốt, không cần nhất quyết phải treo đầu lên trên một thân cây a."

Tô Yên nghiêng đầu

"Ân?Cái gì?"

Tuyển Vân Chi cười

"Tôi cảm thấy cô rất xứng với con trai tôi. Đáng tiếc, tôi tìm hắn đã lâu vẫn chưa tìm được."

"Cô có con trai?"

"Đúng vậy, con trai tôi chắc năm nay... tuổi cũng lớn rồi."

Thời gian qua lâu như vậy, cô đã quên mất mình bao nhiêu tuổi rồi.

"Bỏ nhà đi?"

"Không phải đâu. Nó phạm sai lầm nhỏ, bị thương một chút. Vốn dĩ cần phải dưỡng thương cho tốt, ai ngờ nó lại chạy ra, thật lâu không gặp nhau rồi.".

Tô Yên nhìn Tuyển Vân Chi

Cô gái thực trẻ tuổi.

Không giống người đã từng sinh con một chút nào.

Chiếc xe phóng nhanh đi.

Khi họ cửa quán bar, bầu trời đã hoàn toàn tối.

Hai người bước vào.

Sau khi tìm được vị trí, hai người ngồi xuống.

Chung quanh đủ loại ánh mắt đều nhìn lại đây.

Đố kỵ, ghen ghét, soi mói, hằn học,...

Tuyên Vân Chi trang điểm đậm chính là để ứng phó với cảnh tượng này.

Cô ấy rât tinh xảo, đi vào nơi này bỗng chốc trở thành đối tượng được mọi người vây quanh.

Về phân Tô Yên, tuy rằng ăn mặc bình thường.

Chính là cô lớn lên đẹp, lại thực ngoan ngoãn.

Cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.

Tuyển Vân Chi lên tiếng

"Có muốn chơi gì sao? Khiêu vũ, uống rượu?"

Tô Yên lắc đầu, nhìn qua đám người, lại nhìn người pha rượu.

Cô không uống được.

Chỉ là cảm thấy người pha chế rượu kia, lắc lắc, xoay xoay sau đó đổ ra đã chất lỏng đủ mọi màu sắc, rất thú vị.

Tuyên Vân Chi trong nháy mắt nhìn ra ý tứ của Tô Yên.

Lôi kéo cô đi tới quầy bar.

Giải thích hai ba câu cho người pha chế.

Sau đó, Tô Yên học cách pha chế với bartender.

Ở phía bên kia, Quân Vực nhận được cuộc gọi từ Hồng Dạ, nói rằng Tô Yên đã đi đến quán bar.

Đi theo một người phụ nữ ngồi xe thể thao màu đỏ trang điểm đậm đến hộp đêm.

Khi Quân Vực nghe thấy mô tả về người phụ nữ kia.

Hắn cau mày cười.

Bình luận

Truyện đang đọc