NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta:Tinh Niệm

Chờ đến khi Tô Yên đẩy cửa đi vào Xuân Mãn Lâu.

Liền nghe được bên trong có tiếng gào thét to.

"Nhanh, mau đem tiểu quan Cơ Ngọc tới đây cho ta, bổn điện hạ hôm nay nhất định phải mua hắn!"

Tô Yên dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại.

Một nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái, đầu đội ngọc quan, một đôi mắt đào hoa hơi hơi nhếch lên.

Làn da ở cổ màu đồng, bị hôn lên hai dấu môi đỏ thẫm.

Quạt mặt tơ vàng phe phẩy nhè nhẹ.

Bên cạnh hắn, trái ôm phải ấp.

Trong lòng ngực còn có một cô nương dựa sát vào.

Một bên nói chuyện, một bên còn hôn môi hai cái.

Một bức tranh sống động về bộ dạng phong lưu của hoa hoa công tử.

Sau đó, liền nghe thấy nữ tử được hắn ôm vào trong lòng ngực, âm thanh cười nói yêu kiều

"Tam điện hạ, ngài sờ ngực người ta thử xem, người ta nhớ ngài thật lâu. Ngài cũng nhớ đem người ta mang về vương phủ nha."

Nói, nàng ta liền lôi kéo tay nam tử kia, dán lên bộ ngực trắng bóng.

Lan Chi từ phía sau Tô Yên nhỏ giọng nói

"Tiểu hầu gia, vị này chính là Tam điện hạ."

Lan Chi cố tình nhấn mạnh.

Dù gì thì vừa nãy bọn họ mới xử lý chuyện có liên quan đến vị Tam điện hạ này.

Việc ở sòng bạc kia, còn không phải là người của Tam điện hạ?

Tô Yên chớp chớp mắt, đi vào.

Thật nhanh Bảo ma ma từ trên lầu đi xuống.

Khi nhìn đến Tô Yên xuất hiện, đôi mắt bà ta lập tức sáng ngời.

"Ai da, tiểu hầu gia, hôm nay sao lại tới sớm như vậy? Ta đây liền đi kêu các cô nương ra tiếp ngài."

Dứt lời tính toán định lui lên lầu.

Tô Yên nói

"Không cần, ta tìm Cơ Ngọc."

Vốn dĩ Tam điện hạ đang mơ màng trêu ghẹo các cô nương, mí mắt chợt động.

Liền nhìn về phía Tô Yên.

Híp mắt, cẩn thận nhìn nàng.

Bảo ma ma đầu tiên là liếc mắt nhìn Tam điện hạ một cái.

Tựa hồ có chút do dự.

Cuối cùng vẫn nói

"Ta cho người kêu hắn tới."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần, ta tự mình đi tìm hắn."

Nói xong, tự nhiên như ở nhà mình, không cần người dẫn đường, nàng trực tiếp xốc mành đi đến hậu viện.

Lên lầu hai, đi vào phòng Cơ Ngọc.

Nàng gõ cửa ba cái.

Bên trong truyền đến giọng nói

"Ai đó?"

"Là ta, Tô Yên."

Âm thanh nàng vừa dứt.

Bên trong an tĩnh trong chốc lát.

Rồi truyền đến tiếng bước chân.

Cửa phòng được mở ra.

Cơ Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, mặc một thân y phục thuần sắc trắng.

"Tiểu hầu gia."

Tô Yên nhìn Cơ Ngọc, nửa ngày sau, mới chậm rì rì hỏi

"Tại sao buổi sáng hôm nay chàng lại rời đi?"

Đôi mắt Cơ Ngọc buông xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh

"Đã đến giờ, tự nhiên sẽ trở về."

Tô Yên gật đầu

"Ta muốn chuộc thân cho chàng, chàng muốn hay là không muốn?"

Nàng không có loanh quanh lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

Cơ Ngọc sửng sốt, sau đó cười nhạt

"Tiểu hầu gia hà tất một hai phải cố chấp trên người nô?"

Tô Yên không trả lời.

Đi vào phòng, định đóng cửa lại.

Cuối cùng còn nói với Lan Chi một câu

"Đừng cho người khác tiến vào."

"Vâng, hầu gia."

Bùm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Trong phòng chỉ có hai người Tô Yên và Cơ Ngọc.

Tô Yên nhìn hắn

"Hôm qua chúng ta uống rượu, ta uống say. Là chàng đỡ ta lên giường?"

Mí mắt Cơ Ngọc giật giật, gật đầu

"Vâng"

"Ta là nữ nhi, việc này chàng đã biết?"

Cơ Ngọc nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thật lâu sau, lại nhịn không được mà thở dài

"Tiểu hầu gia là quyết tâm muốn chuộc ta về hầu phủ?"

Tô Yên hỏi ra lời này, mặc kệ trước đó Cơ Ngọc có biết hay không, hiện giờ hắn đều đã biết.

Bí mật lớn như vậy.

Hắn hiện giờ đã biết, sao lại có thể mặc kệ hắn ở chỗ này được?

Hắn cẩn thận ngẫm lại, hình như, chuộc thân đến hầu phủ, cũng không hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn cảm thấy cùng nàng ở bên nhau cũng có chút thú vị.

Tô Yên nhìn biểu tình hắn, thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc