NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nghe xong,

"Anh là trẻ vị thành niên."

Hoắc Từ sửng sốt.

"Cho nên?"

"Cho nên những ý tưởng kia đều không thể thực hiện."

Tô Yên nói vừa xong, Hoắc Từ thiếu chút nữa không nhịn được muốn nhéo lấy cô.

Hoắc Từ suy tư

"Xem ra, Tiểu cẩm lý này không có tác dụng gì a."

Tô Yên không nghĩ nói chuyện với hắn, biết hắn là cố ý bắt bẻ.

Xoay xoay cái đuôi bơi sang một bên khác.

Nề hà, vô luận cô hướng chỗ nào, người nào đó đều sẽ chuyển động bể cá, buộc Tô Yên xem hắn.

Chỉ nghe hắn thong thả ung dung nói

"Muốn chạy? Có thể chạy tới chỗ nào? Chạy tới chỗ nào đều sẽ bắt em trở về."

Khẩu khí ngang ngược cực.

Rốt cuộc, xoay đã lâu, Tô Yên dừng lại.

Cô nghi hoặc

"Anh không đi học sao?"

Hoắc Từ

"Đi"

"Anh sắp đến muộn."

"Em quan tâm anh?"

"······ ân."

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Ký chủ, Tiểu Hoa vì sao cảm thấy chị chỉ là muốn đuổi Hoắc Từ đi, cũng không phải thật sự quan tâm hắn đâu?"

Tô Yên

"Em biết quá nhiều."

Nghe cô nói, Tiểu Hoa yên lặng ngậm miệng lại.

Hoắc Từ vốn dĩ là muốn ôm bể cá đi học, chỉ là cái ý tưởng này bị Tô Yên cự tuyệt.

Hoắc Từ lại nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Bộ dáng cá vàng nhỏ của Tô Yên đẹp như vậy, vạn nhất lại mê hoặc thêm tên nào thì làm sao bây giờ?

Cuối cùng, vẫn là để cô ở nhà.

Hoắc Từ ba bước lại quay đầu một lần, không yên tâm đến trường đi học rồi.

Tô Yên nhắm mắt lại, ở trong nước du đãng.

Cô có thể nhận thấy được lực lượng của mình đang dần dần khôi phục.

Đại khái là quá thoải mái, nhịn không được ngủ một lát.

Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được trêи đầu truyền đến thanh âm tê tê tê tê tê.

Tô Yên mở to mắt, liền nhìn thấy một con rắn vằn đỏ đen to bằng ngón út đang lắc lư ở trêи miệng bể cá.

Cô đầu tiên là nhìn con rắn nhỏ kia vươn cái đuôi tới thử quấy nước một.

Tựa hồ là muốn vớt tiểu cá vàng Tô Yên này.

Phát hiện vớt không được, con rắn nhỏ kia sửa lại phương pháp.

Cái đuôi cố định lại, phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, há miệng rộng ra tới cắn.

Tiểu Hoa khϊế͙p͙ sợ

"Này, này, đây là Tiểu Hồng đi??"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên lên tiếng

"Ân"

Cũng không biết Tiểu Hồng rốt cuộc là vào bằng cách nào.

Ít nhất hiện tại mục tiêu của nó chính là cá vàng nhỏ.

Bộ dáng thèm ăn kia, nước miếng đều hận không thể rơi xuống bể cá đâu.

"Tê tê tê tê tê tê tê!!"

Khẳng định ăn rất ngon!!

Tiểu Hồng tự cổ vũ, mở miệng liền đi cắn.

Tô Yên lắc lư trái phải tránh né công kϊƈɦ, mở miệng

"Tiểu Hồng, khép miệng lại."

Tiểu Hồng sửng sốt một chút, nghe được giọng nói, lập tức ngoan ngoãn khép miệng lại

"Tê tê tê tê tê?"

Yên Yên ở chỗ này??

Nhưng mà tầm mắt quét một vòng, cũng không thấy được người nào.

Sau đó lực chú ý của Tiểu Hồng lại lần nữa bị cá vàng nhỏ hấp dẫn.

Há miệng lại tiếp tục muốn đi cắn.

Tô Yên

"Ta là Tô Yên."

Tiểu Hồng mờ mịt

"Tê tê tê tê tê?"

Yên Yên, chị ở đâu?

Nhìn trái phải, nhưng lại tìm không thấy.

Ở trong trí nhớ của Tiểu Hồng, Tô Yên là con người.

Khẳng định không phải cá vàng nhỏ trước mặt này.

Thế cho nên nhìn xung quanh, vẫn không thấy người đâu.

Tiểu Hồng mắt thì nhìn trái phải, miệng thì không chịu thua, dúi vào trong nước cắn cá nhỏ.

Ưm, con cá vàng này nhìn qua thực ngon miệng nha.

Ánh vàng rực rỡ, nó còn chưa từng ăn qua cá vàng đâu.

Hương vị khẳng định đặc biệt mỹ vị.

Hiện tại cả đầu óc Tiểu Hồng đều là suy nghĩ ăn cá vàng này kiểu gì.

Cho đến khi lại lần nữa nghe được giọng nói

Bình luận

Truyện đang đọc