NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Không được nhắc tới cô ta với ta nữa."

Họa Thiến Nhi muốn nói lại thôi.

Nàng ta muốn nói, mình còn chưa nhắc một chữ nào đến tên nữ nhân kia, mới chỉ nhắc đến hoa bách hợp, vì sao hắn liền nói như vậy?

Nhưng rốt cuộc, vẫn giữ trong lòng.

Chỉ gật đầu, đáp lại

"Vâng, quan nhân."

Nam nhân kia vừa xoay người đi vào nhà, rắc một tiếng, Họa Thiến Nhi đập nát bó cúc non trong tay, cánh hoa rơi lả tả xuống đất.

Họa Thiến Nhi đứng im ở đó, nhìn những bông hoa cúc non rơi đầy đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đúng lúc này, bên ngoài rào chắn vang lên âm thanh

"Xin chào."

Họa Thiến Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt liền trở nên bình thường, không còn trạng thái như vừa nãy nữa.

Nàng ta nhìn Tô Yên

"Xin hỏi ba vị có việc gì sao?"

Tô Yên gật đầu

"Có"

Họa Thiến Nhi đi tới, nghi hoặc

"Chuyện gì?"

Tô Yên mở miệng

"Muốn hỏi chút chuyện về một nữ nhân tên Họa Nhu ba năm trước bị vứt xuống sông."

Vừa dứt lời, Họa Thiến Nhi liền gật đầu

"Được"

Nhìn nàng ta không hề có chút khác thường nào.

Tô Yên lên tiếng

"Nghe nói Họa Nhu tác phong phóng đãng, cho dù đã thành thân vẫn không hề biết thu liễm. Không biết, việc này có phải là sự thật không?"

Họa Thiến Nhi nghe xong, lắc đầu

"Tỷ ấy là biểu tỷ của ta, trước lúc tỷ ấy thành thân, ta rất thân thiết với tỷ ấy. Biểu tỷ là người thiện lương, trước khi tỷ ấy thành thần, số nam tử tỷ ấy từng gặp mặt qua có thể dùng một bàn tay mà đếm. Sao lại có thể là loại người như trong miệng của cô nương?"

Họa Thiến Nhi tỏ vẻ bất bình thay cho biểu tỷ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Họa Nhu nghe thấy những lời này, bàn tay cầm cán ô thoáng thả lỏng, có cảm giác được an ủi.

Có lẽ, mình đã nghĩ sai rồi.

Họa Nhu tự an ủi bản thân.

Tô Yên lại hỏi

"Vậy sau khi cô ấy thành thân thì trở thành dạng người gì?"

Họa Thiến Nhi do dự một chút, giống như không muốn nhắc tới.

"Ta ít khi gặp được biểu tỷ, cho nên đối với những chuyện này, cũng chỉ là nghe nói lại. Nghe mọi người trong thôn nói biểu tỷ không chịu nổi cô đơn, đi khắp nơi câu dẫn nam nhân khác."

Họa Thiến Nhi thoáng dừng lại, lại dùng âm thanh kiên định nói tiếp

"Nhưng trong trí nhớ của ta, biểu tỷ không phải là dạng người như vậy. Ta cũng không biết trong mấy năm tỷ ấy thành thân đã xảy ra chuyện gì, làm biểu tỷ trở thành con người như vậy."

Tô Yên nghe xong, nhìn Họa Nhu.

Họa Nhu im lặng từ đầu tới cuối, lúc này bỗng nhiên mở miệng

"Ta muốn ở lại đây một đêm."

Dứt lời, Họa Thiến Nhi liền cười cười mà lắc đầu

"Vị cô nương này, nhà chúng ta không phải là trạm dừng chân, nếu cô muốn ở lại, cách đây không xa có lẽ sẽ có khách điếm."

Cái thôn này bốn bề là núi vây quanh, hiếm khi có người tới, lấy đâu ra khách điếm?

Nàng ta nói lời này cũng chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

Tô Yên không nói gì, mà chỉ nhìn Họa Nhu.

Họa Nhu nắm chặt cây dù, lặp lại một lần nữa

"Đêm nay, ta muốn ở lại đây."

Họa Thiến Nhi nhíu mày.

Nữ nhân này thật sự vô lễ.

Lấy đâu ra cái đạo lý nằng nặc đòi vào ở trong nhà người khác?

Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tang Minh, sắc mặt Tang Minh âm trầm, đã không còn nhẫn nại nữa.

Gã luôn thấy vô cùng áp lực, nếu không phải giết nàng xong gã sẽ rơi vào hoàn cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ, gã đã sớm động thủ rồi.

Hiện giờ tới nước này rồi, gã chỉ còn một con đường để đi. Đó là giúp đỡ nữ nhân này, nhanh chóng đuổi được mảnh hồn phách kia, rồi đưa nàng đến Tây Thiên.

Tang Minh trực tiếp giật túi tiền bên hông ném qua.

Cất tiếng

"Nếu ngươi cho các cô ấy ở lại đây một đêm, chỗ bạc này sẽ là của ngươi."

Họa Thiến Nhi cầm túi bạc kia ước lượng, có chút khϊế͙p͙ sợ.

Nàng ta lớn đến từng này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Họa Thiến Nhu mở túi ra xác nhận lại một chút, thực sự là bạc thỏi.

Nàng ta do dự nói

"Các người chờ một lát, ta phải thương lượng với quan nhân nhà ta một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc