Edit: Tinh Niệm
Không biết vì sao, đỏ hốc mắt.
Hồng Đậu móc ra một cái khăn tay sạch sẽ, đi đến trước mặt Tô Yên, ngồi xổm xuống
"Thiếu gia, trên mặt ngài có dính máu."
Tô Yên một bên ăn, Hồng Đậu ở bên cạnh. Bộ dáng kia, thật giống một đôi tiểu tình lữ ân ái.
Lúc này, phía cửa truyền đến tiếng cười.
Tô Yên vừa nhấc đầu, liền thấy được Túc Cửu Từ dựa vào trên khung cửa, mặc áo sơ mi màu trắng.
Hắn một đôi đơn phượng nhãn cười cong lên, toàn thân sạch sẽ, bộ dáng kia, không giống như là nhân vật tàn nhẫn, càng giống mỗ gia quý công tử hơn.
Túc Cửu Từ bên cạnh có rất nhiều người. Chỉ là hắn xua xua tay, ý bảo bọn họ đừng tiến vào theo. Sau đó liền nhìn một hàng hắc y nhân đứng ở cửa.
Túc Cửu Từ đi vào tiệm ăn, ngồi xuống đối diện Tô Yên.
Hắn ánh mắt mang theo đánh giá,
"Tô tiểu gia tức sùi bọt mép vì hồng nhan, bội phục."
Ngữ điệu lười nhác, cúc áo rời rạc, mỗi một câu nói, đều làm người cảm thấy như là đang vui đùa.
Tô Yên từ bên cạnh lấy qua một đôi đũa, đưa tới trước mặt Túc Cửu Từ.
Sau đó một bên trả lời
"Đúng vậy."
Che chở Hồng Đậu, là việc theo lý thường.
Túc Cửu Từ nhìn cô đưa đôi đũa qua, mày nhíu một chút.
Tên Tô gia tam thiếu này, có phải cũng quá tín nhiệm hắn rồi không?
Người khác thấy hắn, hoặc là tránh né, hoặc là sợ hãi, hoặc là cảnh giác. Ngay cả hai người anh trai của cậu đối với hắn cũng là bảy phần giả ba phần thật.
Nhưng mà Tô Yên này. Mặc dù thần sắc vẫn luôn là bộ dáng này.
Nhưng là nhất cử nhất động, đều mang theo một cỗ tự nhiên đối với hắn tín nhiệm. Giống như là hôm qua ở chỗ chiến đấu kia, cô không chút do dự bảo vệ phía sau lưng hắn.
Không thể hiểu được, nhưng việc Tô Yên làm lại cho người ta cảm thấy rất tự nhiên theo lý thường.
Tô Yên giơ đũa thật lâu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía hắn
"Anh không ăn?"
Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng này của cô, cả nửa ngày sau, bật cười ra tiếng
"Ta giống như cùng Tô Yên thiếu gia không thân quen như thế a."
Tô Yên vừa nghe, nghĩ hai người mới chỉ gặp nhau một lần, hôm nay cũng mới là lần thứ 2.
Xác thật không thân.
Liền tính toán thu hồi tay.
Người nọ cũng không biết suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy Tô Yên thu hồi tay, ngược lại duỗi tay cầm lấy đôi đũa kia.
Thế lực hai phương xung khắc như nước với lửa, một người cầm quyền, một người có địa vị rất cao, thế nhưng cùng ngồi ở nơi này thật đúng là ăn cơm.
Đang ăn ăn.
Cửa ầm một tiếng, truyền thanh âm bị đá văng
"Tên nhãi ranh nào dám ở địa bàn Tào gia giương oai??"
Người đến thân hình gầy ốm, trên mặt mang theo vết sẹo, toàn thân đều mang theo tia tàn nhẫn.
Đao Sẹo.
Những người ăn cơm trong này một nửa đứng lên, hô một câu với Đao Sẹo
"Đao ca."
Tô Yên mờ mịt......
Còn cần Hồng Đậu khom lưng cẩn thận giải thích.
"Thiếu gia, tên Đao ca này, ở Tào Bang cũng là nhân vật trọng yếu số một số hai."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu. Gắp khối thịt thăn bò gần đó. Tinh tế nhấm nuốt.
Túc Cửu Từ chỉ ăn hai miếng, đã dừng lại, không có tiếp tục ăn.
Hắn rất có thú vị nhìn Tô Yên.
Cậu còn có thể ăn a.
Nhìn cô, một bộ dáng ôn hòa vô hại, nhưng mà khi động thủ, không nói hai lời liền chém ba ngón tay người nọ, thật tàn nhẫn.
Chính là khi không đánh nhau. Liếc mắt một cái nhìn lại thật có chút ngốc ngốc.
Lực chú ý của Hắn từ trên mặt chuyển dời đến trên tóc cô.
Mái tóc đen nhánh, nhìn qua thực mềm.
Nếu sờ hai cái, xúc cảm hẳn là rất tốt.