NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nói, nháy mắt tiếp theo cô đột nhiên bị hắn ấn bả vai

"Ưm"

Bị cường hôn ở trên giường.

So với nụ hôn chạm nhẹ của Tô Yên, thì nụ hôn của Phượng Dung mãnh liệt, kèm theo đau đớn.

Tô Yên thử đẩy một chút, phát hiện không đẩy ra được.

Kết quả thành thật nằm đó tùy ý hắn hôn.

Sau hồi lâu.

Rõ ràng là cô bất động.

Cuối cùng, thở hổn hển vẫn là cô.

Phượng Dung cắn nhẹ lên đôi môi đỏ.

Ý thức được bản thân mới vừa làm gì.

Hắn cười khẽ.

Hơi thở nóng rực, thanh âm mơ hồ ái muội

"Đây có phải là do cô quyến rũ không?"

Gương mặt Tô Yên đỏ bừng, nghẹn khuất.

Cô chớp chớp mắt.

Không nói gì.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã thắp sáng một ngôi sao."

Phượng Dung dán vào tai Tô Yên

"Chúc cô thuận buồm xuôi gió, mẹ kế nhỏ"

Nói xong, Phượng Dung ngã sang một bên, thả tay ra rồi nhắm mắt lại.

Vừa mới còn thực câu nhân, đảo mắt liền như là không hề liên quan vậy.

Cô ngồi dậy khỏi giường.

Còn chưa nói gì, cô nhìn thấy Phượng Dung nhấn nút bên cạnh.

Vừa ấn xuống không bao lâu, Hồng Dạ liền bước vào.

Sắc mặt nghiêm túc

"Thiếu gia?"

Phượng Dung nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo không tì vết của hắn ở dưới ánh đèn không thể tìm thấy khuyết điểm nhỏ nào.

"Đưa tiền cho cô ấy, để cô ấy trở về."

Hồng Dạ sửng sốt một lúc, rồi gật đầu

"Vâng"

Tô Yên vừa nghe có thể về nhà, sờ sờ vào miệng mình.

Hình như, là một cái hôn đổi lấy tiền về nhà?

Không suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi phòng bệnh.

Đợi đến khi Hồng Dạ tiễn Tô Yên đi.

Phượng Dung ngã xuống giường bệnh viện, không nhúc nhích.

Nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ gì.

Lúc sau.

Trong phòng bệnh yên tĩnh.

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên

"Hồng Dạ."

Hồng Dạ đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, nghe thấy âm thanh nhanh chóng bước vào.

"Thiếu gia?"

Phượng Dung nằm trên giường nhắm mắt lại.

Sau khi Hồng Dạ bước vào, không biết vì sao, lại không nói.

Chỉ lẳng lặng nằm đó.

Không nói một lời.

Sau một lúc lâu, mới nghe hắn lên tiếng

"Mẹ kế nhỏ của tôi, buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện, đúng không?"

Hồng Dạ sửng sốt.

Sau một lúc lâu, gật đầu

"Vâng"

Phượng Dung khẽ cong môi.

"Tai nạn xe cộ?"

"Vâng"

"Tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không may qua đời."

Vẻ mặt Hồng Dạ vô cảm, gật đầu

"Vâng."

Sau khi Hồng Dạ trả lời, nụ cười trên khuôn mặt Phượng Dung biến mất.

Trở nên lạnh nhạt.

Một khuôn mặt đẹp như vậy đột nhiên không cười.

Làm cho người nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hồng Dạ thấy thiếu gia trầm mặc lâu như vậy.

Đối với một người phụ nữ đã gặp ba lần.

Vẻ mặt Phượng Dung vô cảm

"Đi đi."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng"

Hồng Dạ lui ra ngoài.

Hồng Dạ đứng trước cửa phòng bệnh, nửa ngày sau.

Lấy điện thoại ra bấm số.

Ba mươi phút sau.

Tô Yên đang ngồi trên taxi, thời điểm sắp về đến nhà.

Bỗng một chiếc xe tải lao đến.

Tài xế taxi vội vàng quay tay lái để tránh.

Bùm một tiếng.

Trực tiếp đánh vào trên vỉa hè.

Phần đầu xe bị phá hủy.

Xe đang bốc khói.

Tài xế đầu đầy máu, bất tỉnh trong xe.

Không biết còn sống hay đã chết.

Khi Tô Yên trở về nhà đã là đêm muộn.

Con đường này vào buổi tối hiếm khi có xe chạy qua.

Cho nên thật lâu không thấy có người đến hỗ trợ.

Mười phút sau.

Tô Yên bò ra khỏi xe.

Vết thương trên cánh tay lần nữa bị rách ra.

Băng gạc thấm đẫm máu.

Nhưng nếu nhìn kỹ, không có gì trở ngại.

Tô Yên nắm chặt đầu của mình.

Gọi 120 cấp cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc