NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Giọng nói trầm thấp mà quyến rũ, anh nhẹ giọng nói một câu, "Đây là do em trêu chọc tôi trước."

Giây tiếp theo anh trực tiếp bế Tô Yên lên sải bước đi ra ngoài.

Bàn tay Long Lị Lị nắm chặt.

An Nguyên Phi nhìn cục diện rối rắm hỗn loạn trong căn phòng, đỡ trán.

Phù.

Thở ra một hơi.

Hai con người kia chỉ biết anh anh em em với nhau mà không quan tâm sự sống chết của mấy người trong phòng này.

Sau đó hắn kéo một cái ghế ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân, đầu tiên là nhìn về phía hai cô gái đã bị dọa sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Cười hì hì, "Hai người đẹp bị dọa sợ rồi à?"

Lại tiếp tục nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ làm khó phụ nữ, đặc biệt là những người xinh đẹp. Nếu hai người đẹp đã ăn xong thì có thể rời đi rồi."

Hắn vừa nói vừa cười giống như chỉ là trêu đùa, sau đó bày ra từ thế mời.

Long Lị Lị lấy lại bình tĩnh nhưng cô diễn viên bên cạnh nào còn có tâm trạng ở trong căn phòng đáng sợ này nữa.

Vừa nghe thấy được rời khỏi đây đã vội vàng kéo cánh tay Long Lị Lị đi ra ngoài, giống như phía sau có thú dữ vậy.

Lúc Long Lị Lị bị kéo rời khỏi phòng bao thì lại nhìn thấy một cái túi xách màu trắng, vội vàng cầm lấy rồi bị nữ diễn viên kia kéo ra ngoài.

Nữ diễn viên kia là Trương Mân.

Tuy đã diễn nhiều cảnh có đao kiếm nhưng làm gì đã chứng kiến cảnh tượng này trong thực tế?

Vừa ra cửa phòng đã sợ đến nỗi run cả chân.

Cho đến khi đi qua hành lang dài mới thở phào ngồi bệt xuống dưới đất.

So sánh với phản ứng của Trương Mân thì Long Lị Lị bình tĩnh hơn khá nhiều nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, xem chừng cũng bị dọa sợ.

Trương Mân vỗ vỗ ngực, hổn hển nói: "May mà tôi chạy nhanh, nếu còn ở đó một lúc nữa chắc tôi sẽ nằm liệt ở đó mấy"

Cô ấy nói được một lúc mà vẫn không thấy Lị Lị trả lời nên lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Lại thấy Long Lị Lị quay đầu lại nhìn về phía phòng bao, có chút do dự, "Chúng ta đi ra ngoài trước như vậy có phải không tốt lắm không?"

Trương Mân vừa nghe cũng không biết nên tức giận hay là nên bất đắc dĩ, "Lily, cô cũng quá tốt rồi, thiếu chút nữa đã chết trong đấy mà còn quan tâm tới người khác?"

Một bữa tiệc mà thôi, huống hồ cũng chỉ là sơ giao, căn bản không có nhiều tình cảm.

Hai tay Long Lị Lị cầm một chiếc túi xách màu trắng, động tác của cô ta lúc nãy cũng làm Trương Mân phát hiện ra chiếc túi xách này, "Cái túi xách này... hình như là của Tô Yên?"

Lúc nói cũng không chắc chắc, vừa nói vừa nhìn về phía Long Lị Lị.

Lúc này Long Lị Lị mới bừng tỉnh, "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này."

Nói xong cô ta lập tức cầm cái túi xách màu trắng kia chạy xuống bên dưới.

Trong một diễn biến khác, Tô Yên được Quyền Từ trực tiếp ôm tới trên chiếc xe Maserati kia.

Mở ghế phụ ra, thả người xuống.

Điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống giống như một cái giường nhỏ.

Sau đó Quyền Từ bắt đầu đè lên ứ ừ ư.

Cắn cằm cô, từng nụ hôn hạ xuống, cọ xát, "Ưm ~"

Tô Yên bị kích thích làm cho thở hồng hộc, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng.

Anh càng nhìn thì ánh mắt càng tối lại, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo tình dục, hơi thở gấp gáp, có chút không thể nhịn được.

Bàn tay phủ lên vòng eo cô vén áo lên, nhéo nhéo thịt mềm trên cơ thể cô.

Anh đè nặng cô, thân dưới dùng sức đỉnh lên, một đôi mắt đào hoa vừa hung dữ vừa tràn đầy dục vọng, cổ họng lên xuống, giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi nỉ non, "Thật muốn nuốt sống em."

Bình luận

Truyện đang đọc