NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Trang Đặng

Beta: Tinh Niệm

Đột nhiên khen thưởng như vậy, làm cho toàn bộ hiện trường đều ngây ngẩn cả người.

Tô Yên trực tiếp đem một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay của hắn.

"Cho chàng."

Nàng nói rất nghiêm túc.

Một bên nói xong, liền hỏi

"Chàng thích cái này sao?"

Bảo ma ma đứng ở bên cạnh không ngừng gật đầu, hận không thể trực tiếp thay Cơ Ngọc trả lời.

Sau đó, thúc giục nói

"Còn thất thần cái gì vậy? Không nhanh đa tạ hầu gia đi?"

Cơ Ngọc lần này mới nói

"Tạ hầu gia."

Âm thanh không tính là lớn, nghe qua còn có chút suy yếu.

Trong khi nói chuyện, từ hậu viện truyền đến giọng nói của gã sai vặt

"Tới rồi, tới rồi, tiểu quan Sở Phong tới rồi."

Tiếp đó một nam tử, dáng người gầy yếu, vô cùng xinh đẹp đi tới.

Tinh xảo như vậy, chẳng trách được coi là nam kỹ đầu bảng.

Rất nhiều đại quan phú hào Long Dương*, đều thích người như vậy.

* Long Dương: điển tích về tình yêu nam nam giữa Ngụy Vương và Long Dương.

Tiểu quan Sở Phong đứng ở trước mặt Tô Yên, đôi mắt hồng hồng, giống như là... đã khóc.

Không biết là đánh phấn hay như thế nào mà sắc mặt nhìn qua trắng dọa người.

Hắn đứng ở trước mặt Tô Yên, hừ một tiếng.

Quay mặt sang bên khác, nói

"Hầu gia hôm nay tới muộn như vậy, chẳng lẽ không có gì muốn nói với Sở Phong sao?"

Khẩu khí thật cao ngạo.

Tô Yên nói

"Những gì ta muốn nói, gã sai vặt kia chắc cũng đã nói qua với ngươi rồi."

Sở Phong lại hừ một tiếng

"Ta chờ ngài từ sáng mãi cho đến tận bây giờ, hầu gia chẳng lẽ cho rằng chỉ một câu xin lỗi cùng với một viên dạ minh châu là có thể vứt bỏ ta được hay sao?"

Tô Yên

"······"

Nàng trầm mặc.

Sở Phong nhìn Tô Yên im lặng như vậy, có chút đắc ý.

Với thân phận kia của Tô Yên.

Hắn nói chuyện như thế với tiểu hầu gia, là đại bất kính.

Nhưng thế thì đã sao, tiểu hầu gia thích hắn.

Bị người khác ghen ghét, hắn chẳng quan tâm?

Chỉ cần nói qua một tiếng với tên tiểu hầu gia ngu xuẩn này.

Hắn ta muốn cái gì liền có cái đó.

Hôm qua hắn cùng tiểu hầu gia này đi du hồ, hắn nói muốn đài sen kia.

Tiểu hầu gia đi hái cho hắn liền bị rơi xuống nước.

Tiểu hầu gia thiếu chút nữa thì chết đuối ở trong hồ, nhưng vẫn lo lắng cho hắn.

Vốn dĩ cho rằng mấy ngày sau sẽ không thấy được vị kim chủ này.

Còn có chút đáng tiếc.

Nào biết, ngay hôm nay đã tung ta tung tăng chạy tới đây.

Nếu đã vội vàng chạy đến đây, vậy thì phải dùng thủ đoạn cao tay hơn.

Chờ đến khi tiểu hầu gia chuộc thân cho hắn rồi dẫn vào hầu phủ, hắn chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn là có thể lấy được khế ước bán thân của mình, việc này không khó.

Không chỉ như vậy, có lẽ hắn còn có thể càng cao quý hơn.

Sở Phong cảm thấy mình chắc chắn sẽ có tiền đồ thật tốt, không thể cả đời ngây ngốc ở nơi này được.

Nhưng Tô Yên là người có thân phận cao nhất từ trước tới nay mà hắn từng gặp.

Trước tiên đành miễn cưỡng đặt một chân vào trận này vậy.

Kế hoạch Sở Phong bày ra khá tốt.

Chỉ đáng tiếc, xác này nhưng hồn đã khác.

Sở Phong đợi trong chốc lát, thấy Tô Yên vẫn chưa nói lời nào.

Liền dự định duỗi tay tự mình đi lấy dạ minh châu trên tay Lan Chi.

Một bên đi qua, một bên nói

"Tiểu hầu gia, Sở Phong ta tuy là tiểu quan, nhưng cũng không phải người tùy tiện.

Nếu như tiểu hầu gia khiến cho ta không hài lòng, ta cũng không có khả năng chấp nhận để tiểu hầu gia thay ta chuộc thân nữa."

Sở Phong duỗi tay mới vừa đụng tới cái hộp đựng dạ minh châu.

Lan Chi liền bước sang bên cạnh, tránh khỏi tay hắn.

Trong mắt mang theo châm chọc không hề che dấu.

Sở Phong biến sắc.

Tựa hồ bị một cái liếc mắt của Lan Chi làm tổn thương lòng tự trọng.

Hắn gầm lên

"Tô Yên! Ngươi rốt cuộc coi Sở Phong ta là loại người gì?!"

Tô Yên bị hắn la, nhíu mày một chút.

Xoa xoa lỗ tai.

"Lan Chi, lôi đi. Thật ồn ào."

Ngữ khí của Tô Yên đột nhiên trở nên lãnh đạm khác xa với trước kia khiến Sở Phong sửng sốt.

Lan Chi tựa hồ sớm đã đoán được kết quả này của Sở Phong.

Trực tiếp ra lệnh cho hai gia đinh bên cạnh

"Bịt miệng hắn lại, không được để hắn làm ồn đến tiểu hầu gia."

"Vâng!"

Nam phó lên sân khấu, rất dễ dàng ấn người xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc