NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi trưa.

Cô nâng cánh tay chống thân mình ngồi dậy.

Khủy tay đều run lên.

Đói.

Đói đến ngực dán vào lưng rồi.

Tô Yên đứng dậy.

Làn da trơn bóng hiện ra vết xanh tím cùng dấu hôn, còn có bên hông mấy cái dấu tay.

Cô lấy chăn bao lấy thân mình.

Từ trên giường đi xuống.

Nhặt quần áo trên mặt đất xem.

Cũng may không có tổn hại quá lớn.

Mặc lên.

Chuẩn bị tốt xong, sau đó liếc mắt xung quanh căn phòng trống rỗng một cái.

Quay đầu mở cửa đi xuống dưới lầu.

Ngay khi cô đỡ cầu thang đi xuống.

Vừa lúc thấy Phượng Dung ngồi trên sô pha phân phó Hồng Dạ.

Bởi vì Phượng Dung quay lưng về phía Tô Yên, nên vẫn chưa nhìn thấy cô.

Hồng Dạ ngẩng đầu nhìn lên, ho khan một tiếng, đè thấp giọng

"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư ra tới."

Lúc này, Phượng Dung mới nghiêng người, ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Bước chân cô dừng lại.

Nghĩ đến việc mình phải đi bộ về nhà mất khoảng ba giờ, liền bắt đầu rối rắm.

Phượng Dung hai mắt không cảm xúc nhìn Tô Yên

"Ăn cơm."

Hồng Dạ gật đầu

"Vâng"

Hắn đi về hướng phòng bếp phân phó.

Tô Yên đỡ cầu thang đi xuống dưới.

Mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn

"Em trước....."

Lời còn chưa nói xong, Phượng Dung đã kéo cánh tay cô

"Đi ăn cơm."

Hắn nhăn mày, nhìn đôi môi hồng diễm của Tô Yên.

Ngày thường mồm mép nhưng thật ra rất ngọt.

Nhưng mà nói lời, thật sự làm người ta giận sôi.

Tô Yên bị lôi kéo đi tới bàn ăn.

Nhìn người hầu dọn đồ, mỗi món đều phi thường tinh xảo.

Ngồi trước bàn, Tô Yên cũng không có ăn.

Phượng Dung nhìn về phía cô

"Còn muốn lại ngất xỉu?"

Cô nhỏ giọng nói

"Em ăn xong rồi, cũng không có tiền trả cho anh."

Phượng Dung dừng lại.

Nhìn cô trong chốc lát.

Hắn cũng không biết vì sao, sắc mặt nhìn cô ngày càng khó coi.

Tới cuối cùng, cơ hồ là cắn chặt răng lên tiếng

"Ăn cơm."

Tô Yên vừa nghe, cầm lấy chiếc đũa.

Được ăn.

Đói sao?

Đói.

Từ buổi chiều ngày hôm qua đã đói không chịu được.

Lại trải qua một đêm chiến đấu, sức lực nói chuyện cô còn không có.

Cúi đầu một ngụm một ngụm ăn.

Nếu ăn no, hắn muốn mình đưa tiền, cô cũng không có tiền.

Cô đều đã nói với hắn, đến lúc đó cũng không thể ép cô được.

Nghĩ đến đây, tốc độ ăn của Tô Yên càng lúc càng nhanh.

Đói a.

Xem nàng ăn như vậy, sắc mặt Phượng Dung ở đối diện cũng hòa hoãn không ít.

Hắc múc chén cháo, không có ăn nhiều.

Phần lớn là nhìn Tô Yên ở đối diện.

Nhìn bộ dáng cô ăn ngấu nghiến, Phượng Dung cong cong môi cười.

Con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực.

Mười lăm phút sau.

Tô Yên buông chén trong tay xuống.

Cô đã ăn no.

Không biết có phải vì được no bụng hay không.

Tâm tình vốn đang rầu rĩ, như được thư hoãn đôi chút.

Đầu óc cũng không còn rối rắm vì lời nói hôm qua của Phượng Dung.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn chạm mắt cùng ánh mắt nóng rực kia.

Tim Tô Yên nhanh chóng nhảy một chút.

Chớp chớp mắt, lại cúi đầu.

Một lát sau.

Cô hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa?"

"Ân?Ký chủ có gì phân phó?"

"Ba ngôi sao đều sáng?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Tô Yên lại lâm vào trầm mặc.

Ba ngôi sao sáng lên, theo lý thuyết là hắn thích mình.

Hơn nữa, cô cũng đều cảm nhận được.

Ngày hôm qua cô thả Tiểu Hồng ra, hắn cho rằng mình bị cắn, liền khẩn trương như vậy.

Nhưng, vì sao hắn lại nói như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc