NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nam Minh nhân tiện thở dài

"Vốn tưởng rằng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ai ngờ, lại là một kẻ đáng gờm."

Tô Yên đứng im ở đó.

Có chút ngoài ý muốn, tên Nam Minh này lại nhận ra được nàng.

Nam Minh đỡ thân cây đứng lên, lảo đảo bước đi.

Gã đứng dựa vào thân cây ngay bên cạnh, nhìn cánh cổng địa ngục, sau đó ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Trầm ngâm một khắc, rồi mở miệng

"Hôm nay Nam Minh may mắn được diện kiến vị Chủ Thần đứng đầu, đúng là có phúc. Chỉ là không biết, Chủ Thần đại nhân xuất hiện ở đây, là việc công, hay việc tư?"

Tô Yên không muốn nói thêm bất cứ điều gì với gã.

Nàng chỉ cảm thấy người này quá ồn ào. Nhưng, tên Nam Minh này có vẻ có rất nhiều điều muốn nói.

Hắn ta đứng dựa vào thân cây che ngực, con ngươi xám trắng làm người ta không thể đoán được cảm xúc của.

Gã thấy Tô Yên không nói một lời nào, lại tự mình lầm bầm

"Nếu không nói gì, chứng tỏ là việc tư."

Nam Minh nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Mọi người đều nói Chủ Thần đại nhân của Cửu Trọng Thiên có một chân với Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực. Vạn năm trước, vị Thiếu chủ kia đã tới nơi này nhưng lại không thấy Chủ Thần đại nhân. Ta vốn còn nghĩ là vị Thiếu chủ kia đơn phương tương tư. Nhưng có vẻ, không phải như vậy a."

Nam Minh nhìn chằm chằm Tô Yên

"Muốn tới nơi này của chúng ta cứu hắn trở về sao? Xì, thật đáng tiếc. Thân thể của hắn đã sớm bị đem đi làm phân bón rồi."

Biểu tình của gã có chút đắc ý, lại xen lẫn cả sự vui sướиɠ.

Không hiểu vạn năm trước Quân Vực làm gì ở Minh Giới mà có thể khiến cho gã chỉ nói vài câu nguyền rủa đã cảm thấy thống kɧօáϊ đến như vậy.

Khoan đã, thi thể của Quân Vực?

Tô Yên chớp chớp mắt?

Thân thể của hắn không phải ngày ngày được tẩm bổ ở Thâm Uyên Ma Vực sao?

Không phải vì bị thương quá nghiêm trọng, cho nên đã bị phụ thân hắn phong ấn sao?

Vì sao người này lại nói thân thể của Quân Vực ở Minh Giới?

Tô Yên mở miệng

"Ta có thể dùng bất cứ vật gì để trao đổi."

Nam Minh nghe xong, cười sằng sặc

"Trao đổi? Ha ha ha ha ha ha."

Gã nói xong, nụ cười tắt ngấm, nhìn chằm chằm Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ngươi biết hắn đã làm gì sao? Hắn huỷ hoại Minh thạch!! Ngươi nói một câu trao đổi nhẹ nhàng như vậy liền có thể xóa bỏ những việc hắn đã làm sao? Hah!."

Nam Minh gằn từng chữ.

"Hắn dám làm, phải dám nhận hậu quả. Thâm Uyên Ma Vực nghĩ rằng chỉ cần phong ấn được hồn phách của hắn liền có thể bình an, không có chuyện gì sao? Đừng có nằm mơ!!"

Từng câu từng chữ đều như đang phun độc, tràn ngập hận ý.

Tô Yên nghe gã nói xong, trầm mặc.

Nàng có chút hối hận, hối hận trong vạn năm làm Chủ Thần lại chưa từng chú ý đến bất cứ cái gì.

Theo như những gì người này nói, nàng không hề biết chút gì về chuyện xảy ra năm đó.

Nàng chỉ cho rằng Quân Vực chạy tới Minh Giới phá hủy Minh Thạch, bị trọng thương nghiêm trọng rồi bị phụ thân của hắn phong ấn lại.

Hiện giờ xem ra, mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Nam Minh còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng sắc mặt gã bỗng nhiên biến đổi, dau đớn rêи rỉ, sau đó liền biến thành gào rống

"Là ai?! Ngươi là ai?!!"

Vừa dứt lời, gã liền phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, con ngươi xám trắng không còn động đậy nữa.

Sau đó, một làn khói đen bay ra từ trong thân thể Tang Minh, bay lơ lửng giữa không trung.

Làn khói giống như đang bị trọng thương, không thành bất kỳ hình dạng nào, chỉ thêm vài giây nữa liền có thể tan biến.

Đúng lúc này, cổng địa ngục kẽo kẹt kẽo kẹt, mở ra.

Mặt trăng đỏ rực không biết xuất hiện từ khi nào.

Bình luận

Truyện đang đọc