NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Sau đó phản bác

"Ta siêu thông minh."

Tuy rằng cũng không biết vì sao nó có thể nói lời này được. Nhưng xem ra, nó thực sự tự tin.

Ân, tự tin là chuyện tốt.

Dù sao sống ở trong mộng so với hiện thực càng dễ tiếp thu một chút.

Tô Cổ khó có khi phối hợp gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành với Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng thấy thế càng vui vẻ.

Lúc này, lại nghe Tô Cổ nói một câu

"Hai ngày này ngươi cứ vui vẻ đi đã, chờ cục đá kia hoàn toàn chiếm cứ đầu óc ngươi, có muốn vui vẻ cũng vui vẻ không nổi."

Động tác ăn cơm của Tiểu Hồng lập tức dừng lại.

Nó nhịn không được, duỗi tay đi sờ đầu mình.

Trong lòng có điểm thấp thỏm, cục đá kia sẽ không thật sự chiếm cứ đầu nó chứ?

Tô Cổ nhìn bộ dáng Tiểu Hồng bất an như vậy, nói

"Ngươi hẳn là nên thấy may mắn."

Tiểu Hồng mê mang hỏi lại

"Vì sao?"

"Bị một cục đá thông minh hơn ngươi chiếm cứ, nếu cục đá đó mà ngốc hơn, đó chính là tận thế."

Một câu này của Tô Cổ, rốt cuộc làm Tiểu Hồng hoàn toàn ăn không ngon.

Nó hừ một tiếng, đôi chân thật vất vả duy trì được ba ngày, trong nháy mắt liền biến về cái đuôi, trườn về căn phòng nhỏ của mình.

Nó cần phải xem bé rối Teletubbies một chút để trấn tĩnh lại.

Tức khắc, trêи bàn cơm chỉ còn lại hai người Tô Cổ cùng Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cả hai đều là dạng người ít nói, cho nên một bữa cơm liền ăn xong trong an tĩnh.

Tô Yên ăn xong liền lên lầu.

Tô Cổ nhìn bóng dáng cô rời đi, trầm tư trong chốc lát.

Mấy ngày sau, Tô Yên đều không có đi làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng mà dù có là ở nhà nghỉ ngơi, cảm xúc của Tô Yên cũng có chút không ổn định.

Cô cũng phát hiện ra điều đó, nhưng càng phát hiện ra, thì càng muốn khống chế. Càng muốn khống chế, lại càng bực bội.

Cuối cùng, Tô Yên đi ra ngoài.

Cô tự mình đi xác nhận tình huống của hắn một chút.

Bằng không, trong đầu luôn sẽ nhớ tới cánh tay bị bỏng đến đỏ bừng kia.

Cô dựa vào ký ức, tìm đến bệnh viện cách Tập đoàn Tô Thị gần nhất.

Tới bệnh viện, hỏi y tá mới biết được hắn không có nằm viện nữa mà đã về nhà.

Vết thương kia cũng không phải là nghiêm trọng quá. Chỉ cần chú ý dưỡng thương mấy ngày thì có thể tốt lên.

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa

"Hắn không quá nghiêm trọng nữa, dưỡng hai ngày thì tốt rồi. Cho nên, hẳn là không cần qua xác nhận đi?"

Nhưng mà khẩu khí nói chuyện kia, cũng không biết là muốn Tiểu Hoa trả lời hay là lầm bầm lầu bầu một mình.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng ký chủ liên tiếp thất thần, nó bỗng nhiên thấy khổ sở thay ký chủ.

Ký chủ từ nhỏ đã khuyết thiếu tình cảm. không ai dạy cô, cho nên cô không hiểu.

Nhưng tất cả cảm xúc của cô, rối rắm, không xác định cùng không an tâm, tất cả đều dùng trêи người Quân Vực đại nhân.

Dựa theo phong cách hành sự của ký chủ trước kia.

Nếu đã không có liên quan, đổi lại là người khác, sống hay chết, ký chủ đều sẽ không quan tâm.

Nhưng cố tình là Quân Vực.

Hắn bỏng, cô sẽ đi mua thuốc cho hắn, hơn nữa còn là cưỡng chế bắt hắn nhận.

Hắn rõ ràng là tự mình lăn lộn làm vết phỏng ngày càng nghiêm trọng thêm.

Việc mua thuốc cũng đã mua, dẫn đi khám cũng đã đi. Nhưng ở nhà mấy ngày nay, cô bực bội không được, nhíu mày càng ngày càng chặt.

Rõ ràng rất muốn đi gặp hắn.

Cuối cùng khi tới bệnh viện, vừa rối rắm lại vừa bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc