NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Hiện giờ, trời xanh mây trắng, mưa cũng ngừng.

Hết thảy đều khôi phục bình thường.

Tô Yên cũng tự nhiên trở lại bộ dáng ngày xưa.

Cô nghi hoặc

"Anh vì sao lại ra rồi?"

Quân Vực mày nhíu một cái.

"Ta không nên ra?"

"Không phải, vì sao lại đột nhiên như vậy?"

Quân Vực đầu gác ở trên vai cô,

"Có lẽ, Tiểu Quai quá nhớ ta, cảm động đến trời cao, nên đã thả ta ra gặp em."

Tô Yên: "......"

Quân Vực thấy Tô Yên không nói chuyện, hỏi

"Tiểu Quai không nhớ ta?"

Tô Yên: "......"

Người này, cũng không biết có phải ngây ngốc trong phong ấn lâu lắm rồi hay không, cảm giác.... như thế nào yếu ớt hơn rất nhiều?

Nhìn xem hiện tại, cô cái gì cũng chưa nói, lại giống như mới vừa khi dễ hắn vậy.

Còn có.... hai người bọn họ, hiện tại tư thế này.

Tuy rằng trên người có mặc áo ngủ, nhưng mà lại ôm nhau cùng ngủ.

Bọn họ đã bao lâu không gặp?

Hai vạn năm??

Nhưng mà, vừa gặp mặt cũng không thấy xa lạ chút nào.

Cô cũng không bài xích hắn.

Tô Yên vẫn luôn trầm mặc thất thần.

Quân Vực trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Hắn ngữ điệu nhẹ nhàng

"Tiểu Quai suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên

"....có phải vạn năm này anh vẫn luôn ở trong phong ấn nên bị nghẹn hỏng rồi hay không."

Quân Vực sửng sốt

"......."

Sau đó cười khẽ

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Anh trước kia không phải như thế."

Tô Yên không có vòng vòng cong cong với Quân Vực.

Đặc biệt là đối với hắn, càng không phòng bị, hỏi cái gì nói cái đó.

Quân Vực nghe có chút tò mò

"Ta trước kia có bộ dáng gì?"

Tô Yên lặng im một cái chớp mắt, sau đó yên lặng nói

"Bởi vì người bảo hộ sông Vong Xuyên răn dạy anh, anh liền khuấy đảo nước Vong Xuyên, làm nó chảy ngược lan tràn, khiến người bảo hộ chịu thiên phạt. Hiện tại vẫn còn chịu sét đánh thống khổ."

Quân Vực ngẩn ra, sau đó cười nhạt, chỉ ôm cô, nghe cô đếm kỹ.

Duỗi tay, sờ sờ đầu cô, ưm..., tóc này thật mềm mại a.

Tô Yên tiếp tục

"Còn có, anh còn đánh Minh Vương."

"Còn xốc luân hồi đạo. Còn có...."

Quân Vực nghe nghe, cười nhạt lên tiếng

"Tiểu Quai, những chuyện cũ năm xưa đó ta đều sắp quên rồi."

Tô Yên nhẹ nhấp môi, hắn không phải đã quên, là hắn không muốn cô tiếp tục nói.

Tiếp đó, Quân Vực vươn lại đây, than gọi một tiếng

"Em ở nơi này, mà ta đều phải chịu những cái ủy khuất kia. Cho nên, em phải đối tốt với ta một chút."

Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.

Cả nửa ngày, chậm rì rì nói

"Em mới vừa lên Cửu Trọng Thiên, lúc đó còn chưa biết nói, anh đã buộc em gọi tên anh."

Gọi không đúng thì phải gọi lại.

Khi cô vừa mới lên Cửu Trọng Thiên, chỉ biết nói vài câu đơn giản.

Chỗ nào biết, gặp Quân Vực, hai người bởi vì một ít việc mà dây dưa ở bên nhau.

Lúc sau dần quen thuộc, hắn một hai bắt cô phải gọi tên hắn.

Nhưng mà, cô không gọi. Chỉ biết kêu " Ngư ".

Nên bị hắn lôi kéo lặp lại một lần lại một lần.

Mồm mép đều đau mỏi vẫn phải gọi.

Phát hiện cô xác thật phát không ra âm " Quân " này, liền kêu hắn "Ngư".

Về sau, cô biết nói nhiều hơn, liền gọi hắn là "Đại Ngư".

Khi cô vừa mới bắt đầu gọi hắn, hắn còn muốn sửa lại.

Sau đó, cô thật sự sửa lại, kêu hắn là Quân Vực, hắn ngược lại là không muốn.

Một hai bắt cô tiếp tục kêu "Đại Ngư".

Thời gian lâu rồi, sớm đã xưng hô thành thói quen.

Sẽ không có người biết biệt danh này, chỉ là bởi vì Tô Yên, thân là người đứng đầu chín vị Chủ Thần, lúc ấy nói chuyện gian nan, cho nên mới đơn giản hoá.

Trong phòng, hai người ấp ấp ôm ôm ngủ chung, đếm kỹ những chuyện ác năm đó Quân Vực làm.

Mà bên ngoài cửa nhà Túc Cửu Từ, lại là nổ tung chảo.

Vì sao?

Tô Giang mang theo khảm đao tới tìm Túc Cửu Từ.

Bắt hắn phải đi ra ngoài.

Không ra thì sẽ tính toán xông vào.

Tả Lãnh chỉ có thể khuyên can mãi, cũng không dám mạnh mẽ ngăn cản.

Bởi vì, lão đại hắn vừa mới " ngủ " đệ đệ nhà người ta.

Nhưng phàm là người bình thường, đệ đệ bảo bối bị ngủ, ai có thể chịu được??

Bình luận

Truyện đang đọc