NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Một khắc thanh chủy thủ kia rút ra, máu tươi ngay lập tức chảy xuôi xuống.

Tô Yên nhẹ nhấp một chút khóe môi.

Ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc, ra tiếng

"Ta vừa mới nói với chàng, không cần cứu ta."

Vũ Văn Húc sắc mặt trắng bệch.

Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu thái giám đằng sau Vũ Văn Húc, thực nghiêm túc nói

"Kêu ngự y tới."

"Vâng, vâng."

Tiểu thái giám kia sau khi trố mắt nhìn, vội vàng phục hồi tinh thần lại đi tìm ngự y.

Mà phía sau, Lương Nguyệt đã ngã trên mặt đất, một bên đau đớn đến từng ngụm từng ngụm thở dốc, một bên không thể tưởng tượng

"Ngươi không chết? Không có khả năng, không có khả năng!"

Một thân y phục đỏ tươi, vốn nên là khí phách tôn quý.

Hiện giờ, cũng chỉ dư lại chật vật cùng kéo dài hơi tàn.

Trong mắt, tất cả đều là hận ý đối với Tô Yên.

Vũ Văn Húc con ngươi đen nhánh đảo qua Lương Nguyệt.

Lạnh nhạt ra tiếng

"Bắn tên."

Giọng nói vừa dứt, thanh âm vèo vèo vèo.

Tức khắc, mấy chục người vốn đang đứng kia, tất cả đều bị mũi tên dài bắn thủng.

Vừa mới nãy vẫn còn sinh mệnh, hiện giờ liền biến thành thi thể.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập.

Máu tươi theo bậc thang chảy xuôi xuống.

Cho đến tới bên chân chỗ Tô Yên.

Nàng dùng vải bố trắng sạch sẽ che lại miệng vết thương của Vũ Văn Húc.

Trừ bỏ vừa nãy khi nhìn đến Vũ Văn Húc động đao, thần sắc nàng trong nháy mắt có chút biến động ở ngoài.

Hiện giờ đã khôi phục bình thường, chỉ nghiêm túc che lại miệng vết thương cho hắn.

Trên mặt biểu tình không có gì phập phồng.

Vũ Văn Húc sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.

Động tới miệng vết thương, sắc mặt càng trắng.

Tô Yên muốn đẩy hắn rời đi nơi này, quay về vương phủ.

Nhưng tay chưa kịp rời đi miệng vết thương, liền bị hắn một phen nắm lấy.

Ngón tay thon dài phiếm trắng, có thể thấy được hắn rất dùng sức.

Tô Yên nhìn hắn một cái, đối diện cùng con ngươi đen nhánh kia.

Thực nghiêm túc

"Chàng hỏi, ta sẽ nói. Nhưng nếu chàng dùng sức như vậy, sẽ động đến miệng vết thương, làm máu chảy càng mau."

Nói xong, liền muốn kéo tay hắn ra.

Nhưng người kia vẫn khư khư cố chấp, chậm chạp không chịu buông tay.

Nàng từ bỏ lôi kéo tay hắn.

Khom lưng che lại miệng vết thương, lẳng lặng chờ hắn nói chuyện.

Mà miệng vết thương trên cổ nàng, còn chưa xử lý, máu còn thẩm thấu ra, uốn lượn chảy xuống.

Thật lâu sau, chỉ nghe được Vũ Văn Húc suy yếu thanh âm khàn khàn

"Nàng là ai?"

"Tô Yên"

Nàng trả lời thực bình tĩnh.

Tự nhiên cũng hiểu rõ vì sao hắn hỏi như vậy.

Nàng có ký ức.

Nàng không còn là vật nhỏ được hắn đích thân nuôi lớn kia, ngày ngày dính hắn khóc sướt mướt làm nũng chỉ biết ăn.

Nàng là Tô Yên, là Chủ Thần đứng đầu Cửu Thần.

Đã từng trải qua vạn năm rèn luyện, gặp qua những thứ hắc ám nhất, hiện giờ trải qua các vị diện, muốn tìm kiếm mảnh nhỏ Chủ Thần của mình.

Tuy vẫn là cùng một người.

Nhưng lại không có biện pháp bởi vì trên cổ có một vết thương mà đau đến khóc sướt mướt muốn hắn cưng nựng.

Người muốn được dỗ dành kia, là Thao Thiết tham ăn, ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Nhưng nàng, là Tô Yên.

Với nàng mà nói, vết thương này căn bản không tính là cái gì.

Duỗi tay lau đi vết máu đang chảy từ trên cổ xuống.

Hắn con ngươi đen nhánh mang theo sắc bén, phảng phất muốn đem nàng đâm thủng nhìn thấu vậy.

Tô Yên nhìn hắn, tiếp thu ánh mắt hắn, không có một chút hoảng loạn.

Sau đó, chậm rãi nói

"Ta là thú, bởi vì vừa mới trải qua một ít chuyện, khiến ta tiếp nhận ký ức truyền thừa."

Chuyện của chính mình, tự nhiên là không có cách nào nói với hắn.

Vậy chỉ có thể mang ký ức truyền thừa của Thao Thiết tới giải thích biến hóa đột nhiên này.

______

Hết 3c hôm nay rùi nhaaa.

好梦!

Bình luận

Truyện đang đọc