NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

À, cũng phải nói đến, họ cũng rất ủng hộ việc Tống Trinh cùng tướng quân Âu Dương Du ở bên nhau.

Hai người bọn họ chính là một đôi ông trời tác hợp.

Tô Yên đột nhiên xông tới, mọi người đều có chút bất mãn.

Biểu hiện rõ nhất là Trương Khắc này.

Tuân Cảnh đứng một bên nhìn, trong tay còn nhéo túi tiền của Tô Yên.

Trong đó toàn hạt giống, hắn không tìm được một viên kẹo nào cả.

Tô Yên nghiêm túc

"Cho nên, ngươi còn muốn đánh nữa hay không?"

Nói nhiều lời vô ích như vậy thì có lợi gì?

Trương Khắc cười, nhưng rất tự tin

"Công chúa, đến đi."

Tô Yên định phòng thủ, nhưng bây giờ hắn lại bảo mình tấn công.

Ân, cũng được.

Thành toàn cho hắn vậy.

Tô Yên chậm rãi đi qua.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một mét, tốc độ của nàng đột nhiên tang tốc.

Trương Khắc cảnh giác, muốn lui về sau.

Nhưng Tô Yên lại càng nhanh, lực đạo cũng mạnh hơn một chút.

Cho đến khi, Tô Yên một tay ấn vào gáy hắn, xoay một vòng đánh vào bụng hắn.

Trương Khắc vốn đứng thẳng, bị lực đạo của Tô Yên đánh bay lên, sau lại rơi trêи mặt đất, quỳ thẳng xuống.

Phanh!

Hai chân chạm đất.

Sắc mặt tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn cắn răng, muốn phản kϊƈɦ.

Tô Yên nhấc chân đạp người ra ngoài.

Mới thế, chỉ trong vài chiêu liền đem người KO.

Toàn trường an tĩnh.

Trong mắt Âu Dương Du đầy vẻ thâm trầm.

Hắn biết Tô Yên có chút công phu, lại không ngờ, nàng có võ công cao cường đến vậy.

Tô Yên đứng ở đó nhìn Trương Khắc

"Ngươi nói quá nhiều, với kỹ năng này, tốt nhất nên luyện bản lĩnh đánh giặc, hoặc là luyện tính kiên nhẫn."

Tô Yên đứng đó, thẳng tắp nhìn về phía Âu Dương Du.

"Bổn cung thường xuyên nghe thấy binh lính của ngươi nói ta khi dễ phó tướng Tống Trinh, hơn nữa còn nói, công lao của phó tướng Tống Trinh là dựa vào chính nàng mà có, không thẹn với lương tâm."

Âu Dương Du nhìn chằm chằm nàng, không nói chuyện.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tuân Cảnh nhéo bao hạt giống kia, nghi hoặc

"Hình như, công chúa điện hạ đối lời này có dị nghị?"

"Có"

"Dị nghị cái gì? Nói một chút xem nào."

"Nói bổn cung khi dễ phó tướng Tống Trinh, là do nàng không quản lý tốt nữ binh của mình, dám dĩ hạ phạm thượng đối bổn cung châm chọc mỉa mai. Bổn cung chỉ trừng phạt nhẹ mà thôi, phó tướng Tống Trinh liền bất mãn, còn đánh lén.

Phó tướng Tống Trinh dạy dỗ nữ binh không tốt, là nàng sai. Sau lại bụng dạ hẹp hòi, đánh lén bổn cung. Đây là việc quá mức dĩ hạ phạm thượng. Bổn cung không có trừng trị ngươi, cũng đã phá lệ khai ân."

Tô Yên nói nghiêm túc lại chân thành.

Toàn bộ binh lính trong quân doanh đều nghe rõ ràng.

Kim Nhất phía sau Tuân Cảnh nhịn không được ho khan một tiếng.

"Vương gia, ngài....."

Kim Nhất có chút do dự.

Tại sao hắn lại cảm thấy Vương gia đối với vị công chúa này đặc biệt quan tâm?

Trong lời nói, toàn là giúp đỡ nàng.

Tiếp theo Tô Yên lại nói

"Mọi người đều nói công lao của ngươi là trong sạch, là tự mình nỗ lực mà có. Nếu không phải ngươi và tướng quân Âu Dương Du là thanh mai trúc mã, ngươi ngay cả cơ hội bước vào quân doanh còn không có chứ đừng nói đến việc giết địch.

Nữ tử nhập ngũ vốn đã là phạm luật. Bọn họ nói ngươi là niềm tự hào của nữ nhân, là muốn các nữ tử khác bắt chước ngươi nhập ngũ? Vậy những người khác có thể vào không? Hay chỉ có mỗi ngươi và đám nữ binh kia thôi?

Việc làm này của ngươi là đang cổ vũ sai lầm cho các nữ tử khác. Các nàng lại không hề có một thanh mai trúc mã như tướng quân Âu Dương Du để khai ân cho mình."

Thời đại này không phải là hiện đại.

Chế độ Nam quyền, nam tôn nữ ti, đặc biệt mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc