NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Sau đó, liền thấy Tiểu Hồng trừng đôi mắt to kia, nhìn Tô Yên.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra

"Tê tê tê tê tê!!"

Chị để quên em ở bên ngoài!

Có thể nghe được rõ ràng, Tiểu Hồng vừa tức giận lại buồn khổ bởi vì bị bỏ quên.

Lại bởi vì thân hình nho nhỏ hiện tại của nó, nhìn qua giống như là ủy khuất cực kỳ.

Tô Yên tò mò

"Như thế nào không ở bên ngoài chơi trong chốc lát? "

Giống như lúc trước có tiểu sâu, cô đều đem hai chúng nó tùy ý thả ra.

Thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chỉ cần đến cuối cùng có thể trở về, mang theo chúng nó rời khỏi vị diện này là được rồi.

Tô Yên là áp dụng hình thức nuôi thả.

Nhưng mà, Tiểu Hồng vừa nghe, vặn vẹo cái đuôi nhỏ

"Tê tê tê tê tê!!"

Em không nhớ đường, không biết trở về như thế nào!!

Tô Yên mờ mịt

"Vậy em trước kia làm sao tìm được ta?"

Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi,

"Tê tê tê"

Có Cổ Vương nha.

Cổ Vương rất lợi hại, vô luận ở đâu nó đều có thể chuẩn xác tìm được Tô Yên.

Mà nó sao..., chắc là trời sinh không nhạy cảm đối với phương hướng.

Đối với một con rắn mà nói, đây là một việc làm rắn mất mặt.

Nhớ trước đây, vì sao lại gặp được Tô Yên đây? Đó còn không phải lạc đường, rẽ trái rẽ phải, không biết đường về nhà sao?

Nhớ năm đó, nó vẫn là một con rắn đáng yêu. Tâm tính đơn thuần, ngửi được đồ ăn ngon liền đi tìm. Chỗ nào biết, gặp được con người biết nói xà ngữ. Không chỉ như thế, trên người cô còn mang theo hơi thở làm nó vừa thân cận vừa sợ hãi.

Sau đó thì sao?

Sau đó a, đã bị cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ phun ra nội gan.

Tiểu Hồng kỳ thật lúc ấy thực nghi hoặc, cô làm sao biết nội gan mình giải được bách độc, khác với những con rắn khác đây?

Nhưng mà từ thời còn trẻ nó đã bước lên con đường không lối về.

Còn may có Cổ Vương làm bạn, nó mới không tịch mịch.

Hiện giờ.... Cổ Vương còn chưa tỉnh, vẫn còn ngủ.

Mà chính mình, thiếu chút nữa không trở lại được.

Nghĩ đến đây, Tiểu Hồng lại ủy khuất.

Nó duỗi cái đuôi, cho rằng đều là bởi vì Tô Yên vứt bỏ nó ở đằng kia mới có thể xuất hiện việc này.

Lưỡi rắn kia không ngừng thổ lộ, không ngừng ở bên lỗ tai Tô Yên blah blah mang theo u oán, nhấn mạnh kể ra sai lầm của Tô Yên.

Tô Yên nghe đến lỗ tai đều đau.

Vừa vặn có người lại đây, kết quả là cô giơ tay liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.

Tiểu Hồng

"····!!!!"

Chờ đến khi cô trở lại phòng.

Lại lần nữa thả Tiểu Hồng ra, Tiểu Hồng cắn cái đuôi,

"Tê tê tê tê tê!!!"

Chị Chị Chị Chị Chị!!!

Tô Yên nghiêm túc

"Em nói yêu cầu đi."

Khúc nhạc dạo ủy khuất này, Tiểu Hồng diễn quá dài, cô trực tiếp đánh gãy, tiến thẳng vào chủ đề.

Tức khắc Tiểu Hồng liền thả cái đuôi của mình xuống dưới.

Lập tức mở miệng nói

"Tê tê tê tê tê!"

Em muốn biến đại, muốn khôi phục chân thân.

Từ khi ở vùng ngoại ô Tiểu Hồng biến thành chân thân đi lâu như vậy, nhìn những người đi ngang qua bị dọa đến mất mật.

Thành công thỏa mãn lòng tự trọng của Tiểu Hồng.

Cho nên, dọc theo đường đi này, Tiểu Hồng không có ủy khuất gì, ngược lại còn thực vui vẻ.

Ai nha, nó yêu muốn chết chân thân của mình.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Được"

Tiếng nói vừa dứt, nháy mắt, Tiểu Hồng đang nằm trên bàn, trực tiếp biến to nhanh chóng.

Tức khắc từ rắn nhỏ đáng yêu, biến thành con rắn eo thô như thùng nước.

Ầm vang một trận.

Cái bàn bị áp sụp đổ.

Tiểu Hồng ném cái đuôi thô tráng của mình, đầu to dâng cao, khoe khoang thân thể hùng tráng của mình.

Tô Yên: "....."

Yêu cầu này được thỏa mãn, Tiểu Hồng tựa hồ còn có yêu cầu khác

"Tê tê tê tê tê tê"

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun. Trước kia nhìn qua có chút đáng yêu, giờ sau khi biến lớn, chính là bộ mặt dữ tợn, hai mắt mang sát ý!

Chỗ nào giống thỉnh cầu, đây quả thực chính là uy hiếp.

_______________

Mai nhà tui có việc, vậy nên sẽ ra ít chương hơn mọi hôm đó nhaaa~

Mọi người ngủ ngon nạ! 晚安!

Bình luận

Truyện đang đọc