NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: thuha5802

Tô Yên bắt lấy tay vịn ở cửa, lên tiếng

"Em không có."

Rõ ràng là hắn quá phận, vì cái gì trước nay đều không nói?

Đồng chí Quân Vực như cũ khổ sở, hồi lâu sau

"Buổi tối bé ngoan sẽ bồi thường anh sao?"

Tuy rằng cô cũng không có làm sai cái gì, dùng hai từ bồi thường nghe qua như là cô có lỗi với hắn vậy.

Tô Yên do dự trong chốc lát

"....sẽ"

Quân Vực vừa nghe, sắc mặt rốt cuộc tốt lên.

Tô Yên lúc này mới nói

"Em phải đi rồi."

Nói xong, đẩy cửa văn phòng đi ra.

Tô Yên vừa đi, nguyên bản người nào đó ở đằng kia một bộ khổ sở mất mát bị vứt bỏ, nháy mắt thay hình đổi dạng.

Hắn dựa vào ở trên sô pha, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Bắt đầu nghĩ cảnh tượng buổi tối hôm nay làm bé ngoan như vậy như vậy, lại như vậy như vậy.

Ân, cô hôm nay khẳng định sẽ đặc biệt ngoan.

Tưởng tượng, Quân Vực liền chịu không nổi.

Đang ở lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn vang lên.

Nhìn thoáng qua, là bà nội.

Duỗi tay tiếp nhận.

Điện thoại bên kia thực ngắn gọn

Thanh âm già nua vang lên

"Tiểu Phong, trở về một chuyến..."

Lão thái thái tuy rằng không có nói rõ, nhưng điện thoại đột nhiên này, chắc chắn vẫn là vì sự tình đêm qua.

Quân Vực nghĩ lời nói lúc trước của Tô Yên.

Cô để ý thái độ của bà nội.

Một khi đã như vậy, liền trở về đi.

"Ân."

Hắn lên tiếng.

Sau đó, cắt đứt điện thoại.

Mặt khác một bên, Tô Yên buổi chiều đi trường học.

Bởi vì chương trình học nhiều, thế cho nên từ lúc ăn cơm trưa xong,vẫn luôn đi học đến buổi chiều 5 giờ rưỡi.

Vừa tan học, đang chuẩn bị rời đi.

Trịnh Diệu không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng học.

Hắn như cũ cười như ánh mặt trời

"Tô Yên"

Tô Yên dừng lại bước chân, hít sâu một hơi.

"Chúng ta nói chuyện."

Trịnh Diệu trên mặt tươi cười dừng một chút, đại khái, hắn nhìn bộ dáng Tô Yên, đã có thể nghĩ đến cô muốn nói với hắn cái gì.

Trầm mặc thật lâu, hắn vẫn đồng ý

"Được"

Thực mau, người trong phòng học đều đi sạch sẽ.

Chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tô Yên tóc rối tung, mặc quần jean cùng áo thun thực giống hình tượng sinh viên bình thường.

Trịnh Diệu đứng ở chỗ đó, cũng khó được lộ ra nghiêm túc

"Em muốn cùng tôi nói cái gì?"

Tô Yên nhìn hắn, gọn gàng dứt khoát

"Tôi đã kết hôn."

Trịnh Diệu gật đầu

"Tôi biết."

Sau đó hắn lại cười nói

"Chẳng lẽ kết hôn, còn không thể kết giao bạn bè?"

Tô Yên

"Có thể kết giao, nhưng là tôi không muốn cùng anh làm bạn."

Trịnh Diệu sắc mặt cứng một chút.

Đại khái là Tô Yên cự tuyệt quá quyết đoán, ngay cả một chút niệm tưởng cũng không lưu lại.

Trịnh Diệu thở dài, có chút bất đắc dĩ

"Tô Yên, tôi cũng không muốn phá rối hôn nhân của em, chẳng lẽ chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không được?"

Tô Yên nhìn Trịnh Diệu.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá hắn như vậy.

Thật lâu lúc sau, cô sạch sẽ cự tuyệt

"Không thể."

Trịnh Diệu cười khổ

"Tàn nhẫn như vậy? Đây là lời phát ra từ nội tâm của em, hay là bởi vì người đàn ông tên Bạc Phong kia?"

Tô Yên nghiêng đầu

"Cả hai."

Cô cắt đứt sạch sẽ, một chút ý tứ do dự đều không có.

Thật lâu sau, bả vai Trịnh Diệu suy sụp xuống.

Môi giật giật, còn muốn nói cái gì.

Cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt xuống.

Hắn nhìn Tô Yên, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.

Chiếu lên từng hàng chỗ ngồi, chiếu rọi ở trên người Tô Yên.

Bóng dáng bị kéo thật dài.

Hắn nhìn Tô Yên lãnh đạm.

Khôngbiết vì sao trong đầu xẹt qua bóng dáng Bạc Vũ cười nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc