NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên ngậm chuột, ngây cả người.

Nàng ta muốn đánh chết ai?

Nghĩ xong, quay dầu nhìn khắp nơi.

Kết quả phát hiện người chung quanh đều đang nhìn nó.

Một đám thị vệ không có ai động thủ.

Tuy rằng mệnh lệnh của công chúa Đại Lương quốc không thể không nghe.

Nhưng, sủng vật nhỏ này chính là bảo bối của Vương gia nhà bọn họ.

Bọn họ là thị vệ vương phủ, tự nhiên là phải nghe mệnh Vương gia.

Nếu làm sủng vật nhỏ này mảy may bị thương, đến lúc đó Vương gia tức giận, có tám cái mạng cũng không đủ chém.

Tô Yên ngậm chuột, dâng đầu, nhìn nữ nhân trước mặt này.

Một cỗ hương khí phấn mặt xông vào mũi.

Nó lui lại mấy bước.

Ưm, không thích cái hương vị này.

Mà lúc này, Đại Lương quốc công chúa đã giận không thể át.

Nhóm người này cũng dám không nghe lời nàng ta nói??

Bị Tô Yên dọa sợ, hiện giờ đã bất chấp nhiều người nhìn như vậy.

Chỉ duỗi tay xô đẩy cung nữ trước mặt chính mình

"Mau, giết nó cho ta!! Mau!!"

Vừa nói, một bên vươn ngón tay, chỉ vào trước mặt mấy tên thị vệ

Tức đến mặt đỏ bừng

"Các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bản công chúa?"

Đại khái là ở trong hoàng cung được mọi người sủng nhiều năm như vậy.

Đột nhiên đi vào vương phủ, những người này không nghe lời nàng ta nói.

Khiến cho nàng ta có một loại cảm giác bị bỏ qua, phẫn nộ.

Mà hai tỳ nữ bên người Lương Nguyệt, không biết từ chỗ nào tìm tới cái chổi, đồng thời đánh tới Tô Yên.

Tô Yên trừng lớn đôi mắt, ngậm chuột, vội vàng trốn tránh khắp nơi.

"Ô ô ô ~~!!!"

Nữ nhân này muốn đánh nó??

Hừ, người xấu.

Nó nhanh chóng chạy vội, hai cung nữ kia càng thêm luống cuống tay chân.

Mà thanh âm Lương Nguyệt cũng kêu lớn hơn nữa.

Lúc này, Tô Yên nhảy tới trên bàn đá, ba bước cũng thành hai.

Sau đó, khi sắp tới gần công chúa kia, bỗng nhiên quăng chuột trong miệng ra ngoài.

Chỉ thấy, con chuột vẽ ra độ cung.

Lộp bộp một tiếng, con chuột dính máu ném tới trên mặt công chúa hoa nhường nguyệt thẹn kia.

Toàn trường yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

Giây tiếp theo

"A a a a a a a a!!!!!"

Sau đó là tiếng Lương Nguyệt hoảng sợ thét chói tai.

Tô Yên ngã vào trên bàn đá, đôi mắt đen nháy như mực nhìn một màn này.

Mà trong đầu, Tiểu Hoa cười ngửa tới ngửa lui

"Ha ha ha ha, ký chủ thật là lợi hại! Thế nhưng biết ném con chuột đến trên mặt nữ nhân kia."

Phía sau một đám thị vệ đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

Cứ như vậy nhìn công chúa kia còn có hai cung nữ luống cuống tay chân vứt con chuột đã chết kia ra rất xa.

Vội vàng lau khô máu trên mặt công chúa.

Tiểu Hoa cười đủ rồi, một bên thực nghiêm túc dạy dỗ ký chủ mình

"Ký chủ, nữ nhân này sẽ đoạt Vũ Văn Húc với chị. Cho nên ký chủ phải tiên hạ thủ vi cường!"

Tô Yên mờ mịt

"Đoạt?"

"Đúng đúng đúng, công chúa này muốn làm Vũ Văn Húc phu nhân!"

"Cái gì là phu nhân?"

"Ách.... chính là người thân mật nhất, có thể vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau, đó là phu nhân!"

"Ưm...."

Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trước mắt sáng ngời

"Ta cũng muốn làm phu nhân của hắn!!"

Tiểu Hoa trầm mặc.

Nhìn nhìn ký chủ nhà nó thân thể nho nhỏ.

Nhân thú luyến gì đó... này khẩu vị cũng quá lớn, quá cấm kỵ đi?

Đặc biệt là, ký chủ nó cũng quá nhỏ....

Cũng là vì việc này, Tiểu Hoa buồn cả một lúc lâu.

Cho đến khi nó giở đến một ghi chép về thần thú Thao Thiết.

Thần Long có chín đứa con, mỗi đứa lại bất đồng.

Nhưng cả chín người đều là thần thú.

Đã là thần thú, từ khi vừa sinh ra, đã có thể hóa thành hình người.

Hiện tại bộ dáng này của ký chủ đã kém hơn thần thú Thao Thiết rất nhiều, trong thân thể, huyết mạch Thao Thiết cũng yếu đi.

Bình luận

Truyện đang đọc